Mìh viết hơi sơ xài mong bạn ráng thông cảm nha
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người cô đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về cô giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người cô thật nhanh nhẹn và cô chào chúng tôi. Tôi trông cô cũng đã đứng tuổi, tóc cô cũng đã điểm bạc, khuôn mặt cô gầy, bàn tay cô có nhiều vết nhăn, chắc cô đã có mấy chục năm "lận đận" với học sinh. Cô bước lên bục giảng, ra hiệu cho chúng tôi im lặng và nói: "Chào các con, cô tên là Nguyễn thị Hạnh, cô sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học". Giọng cô thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người cô giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, cô bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Cô viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay cô run run khi viết, sau này tôi mới biết, cô phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, cô hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được cô chuyển chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học cô đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, cô cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người cô mẫu mực.
Những buổi học sau, cô nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, cô đều ra chơi cùng chúng tôi, cô chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt cô lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt cô rất hiền hậu.Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, cô liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức cô. Vào giờ ra chơi cô không ra chơi với các bạn như mọi khi, cô xuống chỗ tôi và nói: "Cô xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo....". Cô giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn cô lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, Cô đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."
-----------Hết ạ--------------
Có gì bạn xem rùi làm theo nha bài bình còn thiếu sót một vài chô ạ