Cái 'sang' ấy không phải là cái sang trọng, giàu có về mặt vật chất mà nó chính là cái sang trọng, giàu có về mặt tinh thần của cuộc đời làm cách mạng. Bởi Bác Hồ đã coi lý tưởng cứu nước làm lẽ sống, là niềm vui, là trách nhiệm của mình.
Không chỉ vậy, cái 'sang' cũng là sự sang trọng, giàu có của một người tìm thấy niềm vui, sự hòa hợp với thiên nhiên; là cái 'sang' của một người thấy mình có công lao với đất nước dân tộc.
=> chữ 'sang' này được hiểu như là 'chữ thần', là nhãn tự đã kết tinh tỏa sáng vào cuối bài thơ.