Cảm nhận về đoạn thơ sau: Tôi dùng xẻng nhỏ đào đất dưới quả bom.Đất rắn.Những hòn sỏi theo tay tôi bay ra hai bên.Thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom.Một tiếng động sắc đến gai người,cứa vào da thịt tôi.Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao mình làm quá chậm.Nhanh lên một tí!Vỏ quả bom nóng.Một dấu hiệu chẳng lành.Hoặc là nóng từ bên trong quả bom.Hoặc là mặt trời nung nóng. Chị Thao thổi còi.Như thế là đã hai mươi phút qua.Tôi cẩn thận bỏ gói thuốc mìn xuống cái lỗ đã đào,châm ngòi.Dây mìn dài,cong,mềm.Tôi khỏa đất rồi chạy lại chỗ ẩn nấp của mình. ...Quen rồi.Mỗi ngày chúng tôi phá bom đến năm lần.Ngày nào ít:ba lần.Tôi có nghĩ đến cái chết.Nhưng một cái chết mờ nhạt,không cụ thể.Còn cái chính:liệu mìn có nổ,bom có nổ không?Không thì làm cách nào để châm mìn lần thứ hai?Tôi nghĩ thế,nghĩ thêm:đứng cẩn thận,mảnh bom ghim vào cánh tay thì khá phiền.Và mồ hôi thấm vào môi tôi,mằn mặn,cát lạo xạo trong miệng.

Các câu hỏi liên quan