Bài làm
Hôm qua, cô giáo đã nhắc mọi người rằng mai sẽ có một bài kiểm tra rất quan trọng. Em đinh ninh trong đầu rằng sẽ tập trung học bài, nhưng đúng hôm đó, người bạn của em lại có bữa tiệc sinh nhật rất linh đình. Em nghĩ bụng chỉ qua 1 lúc nhưng vì mải chơi mà quên mất việc học bài. Thế là đến giờ kiểm tra em rất hoang mang, từng ngòi bút như nặng nề hơn trước, thời gian như trồi chậm lại. Em suy nghĩ trong bụng tự hận bản thân vì đã quá ham chơi mà đến quên cả học bài. Em cố gắng xoay xở nhưng lại bị những lời mắng của cô giáo như những nhát dao vào tim đứa học trò mải chơi. Em đành bất lực mà chờ thời gian hết. Phần trắc nghiệm chỉ dám khoanh bừa con phần tự luận em đành bỏ trống. Ít lâu sau, đến giờ trả bài, em nhận tờ giấy kiểm tra mà lòng như cuộn lại, điểm 3 đỏ chót được ghi trên tờ giấy đó. Em hoang mang rằng bố mẹ sẽ làm gì khi biết điều này. Khi về em ấp úng trước vẻ nghiêm nghị hằng ngày của ba, em giơ bài kiểm tra ra, miệng không thể nói gì ngoài việc im lặng chờ ba phán xét. Nhưng thay vì những lời chửi mắng trong tưởng tượng, ba lại ôn tồn đặt tay lên vai của em và nói: "Cố gắng nha con". Vẻ ôn tồn đó đã đọng lại trong tôi nỗi xúc động dâng trào. Tôi quyết sẽ cố gắng lần sau - lời qua quyết dưới nét buồn của cha