b, Việc chép sai như vậy làm mất đi giá trị biểu cảm của câu văn, "chùng chình" khác hẳn với "bồng bềnh"( chỉ gợi được vẻ ngoài của mây, không gợi lên được cả sự lững lờ); "ngoài kia" không miêu tả hết được sự ngỡ ngàng, bối rối của thi nhân
c,
Hạt sương sớm mai cũng như có tâm hồn, có cảm nhận riêng cũng nhẹ nhàng, thong thả qua ngưỡng cửa của mùa thu, chậm rãi bước chân sang camhs cửa của mùa thu. Biện pháp tu từ naha hóa đã gợi lên bước chuyển biến nhẹ nhàng của thiên nhiên lúc giao mùa. Sự góp mặt của làn sương buổi sớm cùng với hương ổi đã làm con người giật mình thảng thốt: "Hình như thu đã về". Nhà thơ giật mình, hơi bối rối, hình như còn có chút gì chưa thật rõ ràng trong cảm nhận, tâm hồn thi sĩ biến chuyển nhịp nhàng với phút giao mùa của cảnh vật. Hình như không phải để hỏi mà để xác nhận cảm xúc dẫu vẫn chưa tin hẳn. Phút giây giao mùa của tự nhiên ấy, nhìn thấy rồi, cảm thấy rồi mà vẫn sững sờ đến khó tin.