Nói đến Nam Cao là phải nói đến Lão Hạc. Điều đầu tiên phải nói đến là tấm lòng đôn hậu, rất mực yêu thương con của lảo Hạc. Vợ chết sớm, sống một mình trong cảnh gà trống nuôi con, lão yêu con hết mực. Khi người con đèn tuối trưởng thành, vì nhà nghèo nên làm lỡ duyên con, lão vô cùng ân hạn và cảm thấy như mình có lỗi. Trách nhiệm làm cha luôn thôi thúc giày vò lão, lảo tìm mọi cách đế làm yên lòng con. Nhưng người con vì phẫn uất đà bỏ nhà di dồn điền cao su, để mình lào thui thủi ở nhà. Tình yêu con cùa lão biểu hiện ra qua tình cảm với con Vàng, ki vật duy nhất của con. Lão cho nó ăn vào cái bát như chó nhà giàu, mình ăn gì, nó ăn nấy. Lão nâng niu bế bồng nó như bà mẹ hiếm hoi chiều đứa con cầu tự. Nhừng lúc vui, buồn lào đều trò chuyện, tâm tình với nó, coi nó như người bạn tâm giao. Bao nhiêu tình cảm nhớ thương đứa con xa cách, lão đều dồn cho nó. Không phải bất cứ người nào cũng có thế yêu thương súc vật như vậy. Vậy lão không đôn hậu, yêu con đó sao? Những mưa bão liên miên, hoa mầu trong vườn đều bị phá sạch, việc làm chẳng còn nếu cứ tiếp tục như vậy thì sõ ăn vào số tiền lão chắt chiu dành dụm cho con. Mà đặt lên bàn cân mà tính số suất ân của con chó cùng bằng lão, vậy tốn quá. Giữa sô tiền dành dụm cho con và con chó, người bạn tâm tình, lão chọn ai đây! Để đi đến quyết định, lão đã phải dằn vặt, đau khố, lảo đã suy nghĩ nhiều, nhiều lắm mới dũng cảm bán chó. Cuộc lựa chọn tàn khốc diễn ra trong nước mắt. Nét cao đẹp của lão trong sạch ngay thẳng. Ta không những khâm phục mà còn nên lấy đó làm tấm gương noi theo. Để trở thành người tốt như lão đâu phải dễ. Trong con mắt em, lão Hạc hiện lên là một người cha mẫu mực, một con người Việt Nam cao quý.
@nocopy
@học tốt