Câu 1 :
a)
-Các từ láy đó là: loắt choắt, thoăn thoắt,xinh xinh nghênh nghênh.
b)
-Trong đoạn thơ,tác giả sử dụng các biện pháp tu từ:các từ tượng hình,các từ láy.Chúng đều có tác động làn cho câu văn phong phú,sinh động giúp cho người đọc hình dung được ý nghĩa và hiểu được giá trị biểu đạt của đoạn thơ.
Câu 2:
Bài văn nói chuyện cây tre nhưng kì thực là ca ngợi người nông dân Việt Nam đã gắn bó với cây tre.Bên ngoài cũng hiền lành,nhã nhặn như cây tre.Ở đâu cũng sống tốt,kiên cường như cây tre.Khi có giặc ngoại xâm,đi vào cuộc chiến đấu, cây tre cũng bhuw người nông dân: bất khuất,kiên cường,thẳng ngay,can đảm quyết hi sinh và vẫn giữ vững tinh thần:Thà chết vinh,hơn sống nhục.Đó là phẩm chất cao quý của nhân dân ta từ xưa mà cha ông vẫn quan niệm được gửi gắm qua hình ảnh của cây tre,tuy bình dị mà thân thuộc.Sau những nưm tháng chiến đấu tàn khốc,cây tre đã đi sâu vào tâm trí con người Việt Nam về sự thiêng liêng,can đảm.Tác giả đã gợi mở ra một suy nghĩ đúng đắn về cây tre:Các giá trị văn hóa và lịch sử của cây tre sẽ còn sống mãi trong đời sống của người Việt Nam, tre vẫn là người bạn thủy chung đồng hành cùng đất nước ta trên con đường phát triển.
Câu 3:
BÀI LÀM
Tôi đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.
Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…
Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là tôi. Tôi nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Tôi thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, tôi mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Tôi nghĩ:
"Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Tôi nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo tôi ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".
Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Tôi cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Tôi nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…
Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…