Câu 1: Phương thức biểu đạt chủ yếu là biểu cảm.
Câu 2:
- Nội dung chính: Tác giả mượn hình ảnh bàn tay mẹ chăm sóc cây quả trong vườn, chăm sóc lũ con để nói lên công lao, ơn sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ.
Câu 3:
"Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
Còn những bí và bầu thì lớn xuống ”.
`->` BPTT: nghệ thuật tương phản "lớn lên" >< "lớn xuống".
`=>` Tác dụng : Trong hai câu thơ trên Nguyễn Khoa Điềm đã sử dụng vô cùng thành công phép tu từ tương phản qua hai từ "lớn lên" và "lớn xuống". "Lớn lên" là sự phát triển, trưởng thành của người con còn "lớn xuống" là sự phát triển của cây quả trong vườn. Dù "lớn lên" hay "lớn xuống" thì tất cả đều do một bàn tay người mẹ vun trồng, chăm sóc, nâng niu. Người con thì phổng phao lớn lên còn cây quả trong vườn thì nặng trĩu sai quả. Tác giả đã bộc lộ qua đó tình cảm biết ơn, tôn trọng, yêu quý bàn tay mẹ - bàn tay nuôi đàn con ngày nào lớn lên.
Câu 4:
"Tôi hoảng sợ, ngày bàn tay mẹ mỏi
Mình vẫn còn một thứ quả non xanh."
`=>` Hai câu thơ cuối không chỉ đơn giản bộc lộ cảm xúc biết ơn của tác giả mà còn là sự ân hận khi chính bản thân những người con dần nhận ra sự "mỏi mệt" của bàn tay mẹ. Đó không phải chỉ là sự "mỏi mệt" nữa mà là sự già hóa, khô héo của người mẹ kính yêu. Ngày tháng trôi qua dưới bàn tay bảo bọc của mẹ ta lại vô tình không nhận ra được sự thay đổi ấy. Khi nhận ra rồi thì bàn tay ấy đã không còn đủ sức để chăm sóc cho ta như trước nữa. Khi ta còn "non" và "xanh" thì mẹ lại không còn đủ sức lực bên ta nữa! Qua đó tác giả như bộc lộ sự lo sợ, ân hận đáng trách vì sự vô tình bấy lâu của mình. Sợ một ngày không còn ai chăm sóc mình. Đồng thời tác giả cũng đã làm nổi bật lên sự hiếu thảo, lòng biết ơn của mình đối với người mẹ, người có công sinh thành, nuôi dưỡng mình.