Câu cuối là sự chốt lại rất mạnh mẽ mà rất khẽ khàng bằng câu hỏi tu từ. Lời thơ đã trực tiếp diễn tả những xúc cảm dâng trào. Từ hình ảnh ông đồ, thi sĩ đã liên tưởng tới hình ảnh nhưunxg người xưa và thi sĩ hỏi một cách xót xa: hỏi trời, hỏi mây, hỏi cuộc sông, hỏi cả một thời đại. Câu hỏi tu từ đặt ra là một lời tự vấn, như tiếng gọi hồn. Câu hỏi tiềm ẩn sự ngậm ngùi day dứt. Đó là nỗi niềm trắc ẩn, xót thương cho những người như ông đồ đã bị thời thế bỏ quên. Tất cả những gì của một thời hoàng kim giờ chỉ còn là quá khứ. Với cách sử dụng thành công câu hỏi tu từ Vũ Đình Liên đã tái hiện lên hình ảnh ông đồ và niềm tiếc thương cho những nét văn hóa đã bị phai mờ.