@Thảo Lùn !
Câu 1 :
Hôm đó , chú Tiến Lê dưa tôi đến sự kiện . Chúng tôi được sắp xếp chỗ ngồi gọn gàng . Trước khi ngồi vào , chú Tiến Lê có dặn tôi : Cháu hãy cố gắng nhé ! Nếu khó vẽ quá thì hãy vẽ điều gì thân thuộc với mình nhất . Vừa ngồi vào ghế , tôi ngẫm nghĩ và đưa ra một sáng kiến . Tôi quyết định sẽ vẽ anh trai của mình . Rồi tôi cầm bút vẽ . Những nét vẽ bay bổng đến lạ thường . Đây là lần đầu tôi say mê đến thế . Sau một hồi cặm cụi , tôi vẽ ra một bức tranh khá thơ mộng . Dường như tôi cảm thấy điều gì đó rất tuyệt vời từ bức vẽ này . Cuối cùng , cuộc thi cũng kết thúc một cách vui vẻ và không hề căng thẳng .
Câu 2 :
Hôm ấy , ba mẹ dẫn tôi đến nơi treo giải . Mẹ đưa tôi chen qua đoàn người đông đúc để xem được bức tranh của con bé . Đứng trước bức tranh , tôi ngỡ ngàng khi thấy mình là người được vẽ trong bức tranh . Tôi vừa thấy tự hào khi được người em yêu quý đến vậy . Thứ thân thuộc nhất với ẻm ấy là mình sao . Vừa tự hào , tôi vừa xấu hổ và thổ thẹn vì đã gắt gỏng , ghen tị và đối xử không tốt với ẻm .
Câu 3 :
Người anh trai trong câu truyện này là một người vừa đáng thông cảm và vừa đáng trách . Khi tài năng của cô em gái được phát hiện thì người anh mới cô đơn và sinh ra sự ghen tị , gắt gỏng hay trách mắng cô em . Đó là sự đáng cảm thông . Nhưng cô em lại không như vậy . Cô em đã cho ra sự đáng trách của người anh . Người anh đã biết sửa đổi để trở nên hoàn hảo hơn