Ánh trăng là vầng hào quang của quá khứ, là ánh sáng của lương tâm, đang soi rọi để xua đi những khuất tối trong tâm hồn, đánh thức lương tâm con người. Từ "ta" vừa chỉ số ít, vừa chỉ số nhiều, qua đó Nguyễn Duy không chỉ nhắc nhở riêng bản thân mình mà còn nhắc nhở nhiều người về thái độ sống với quá khứ. Đồng thời, từ "ta" phù hợp với chủ đề và mạch cảm xúc của bài thơ.