Qua bốn câu thơ, chúng ta có thể thấy rằng tình yêu của tác giả dành cho quê hương của mình không hề nhỏ. Tác giả đã gửi gắm cả tâm huyết, cả nỗi nhớ, niềm thương để viết nên bài thơ này. Qua câu thơ đầu tiên, độc giả có thể thấy con sông ở quê hương ông có màu "xanh biếc", ngoài ra mặt nước còn rất trong vắt có thể "soi tóc những hàng tre". Với sự kết hợp khéo léo giữa biện pháp nhân hóa với những hàng tre hai bên bờ như những cô gái đang soi tóc bên bờ sông, coi mặt nước như chiếc gương khổng lồ- nghệ thuật ẩn dụ. Con sông đã hiện lên trong tâm trí độc giả một cách xinh đẹp, gần gũi biết bao. Trước dòng sông như thế thử hỏi có ai không nhớ, không yêu được. Tế Hanh đã sử dụng nghệ thuật so sánh khẳng định "Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè" làm hình ảnh thơ giàu sức gợi hình, gợi cảm. Qua hình ảnh so sánh, thấy được niềm phấn chấn, hứng khởi của tâm trạng nhân vật "tôi" khi nghĩ về quê hương mình. Sức nóng của mùa hè đã nuôi dưỡng tâm hồn ông, vun đắp những khát vọng đẹp và biết bao nhiêu vần thơ hay về quê hương. Tế Hanh đã nhắc nhở biết bao nhiêu độc giả về vẻ đẹp của chính quê hương của mình.