$Vy$ $gửi$
$# Tiếng nói đầu của Gióng$
→ $Cảm$ $nhận$: Tiếng nói mang đấy lòng yêu nước.
→ $Nghệ$ $thuật$: Cất lên khi nước cần.
$# Gióng đồi đồ đi đánh giặc$
→ $Cảm$ $nhận$: Đề cao nhân dân ta đề cao phương tiện và vũ khí bằng sắt-vũ khí mạnh nhất.
→ $Nghệ$ $thuật$: Muốn đánh giặc phải lưu tâm tới những vũ khí hữu hiệu.
$# Góp gạo nuoi Gióng$
→ $Cảm$ $nhận$: Mọi người đều muốn hết giặc, đoàn kết.
→ $Nghệ$ $thuật$: Điều đó thể hiện tinh thần đoàn kết, đồng sức.
$# Vươn vai thành tráng sĩ$
→ $Cảm$ $nhận$: Gióng lớn nhanh như thổi, vươn vai thành tráng sĩ.
→ $Nghệ$ $thuật$: Nhờ tinh thần đoàn kết.
$# Nhổ tre bên đường$
→ $Cảm$ $nhận$: Roi sắt gãy, Gióng nhổ tre bên đường đánh giặc. Gậy sắt lợi hại nhưng khi cần thì cả cỏ cây cũng biến thành vũ khí,
→ $Nghệ$ $thuật$: Lũy tre là hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam, khi cần giúp nước tre cũng đã hóa thành sức mạnh.
$# Giặc tan, gióng bỏ giắp bay về trời.$
→ $Cảm$ $nhận$: Gióng cũng như chính nhân dân, đánh giặc vì lòng yêu nước, căm thù giặc.
→ $Nghệ$ $thuật$: Hi sinh thân mình không màng danh lợi.