khi còn nhỏ ai cũng rất mê những chiếc kẹp tóc xinh đẹp. dạo ấy có cô bạn chơi với tôi cũng rất thân, khoe với tôi rằng nó mới có chiếc kẹp tóc rất xinh, chiếc kẹp hình có gắn con thỏ trắng đang ôm 1 củ cà rốt màu cam rất đẹp (miêu tả). tôi thích lắm và trong bụng thầm nghĩ cần phải bảo mẹ đi mua mới được (mt nội tâm lần 1). về nhà tôi bảo mẹ, nhưng mẹ từ chối và bảo rằng tôi có rất nhiều kẹp tóc rồi, không thể mua thêm được nữa. nghe xong tôi hụt hẫn, trong lòng cảm thấy buồn vì thật sự tôi rất thích chiếc kẹp đó (mt nội tâm lần 2). và thế là hôm sau tôi đã làm ra 1 hành động táo bạo, 1 hành động mà tôi không hề hay biết rằng sau đó là 1 chuỗi ngày hối hận của tôi. vì trường tôi là trường nội trú, học sinh được ngủ tại trường nên tôi đã lấy cắp chiếc kẹp tóc trong khi bạn tôi tháo nó ra và đi ngủ. đến lúc tỉnh dậy, bạn tôi tìm chiếc kẹp nhưng không thấy đâu. nó khóc, khuôn mặt nhăn nhó, mắt nó đỏ như chú thỏ trên chiếc kẹp vaayjj (miêu tả). tôi chột dạ gặn hỏi (mt nội tâm lần 3). thì ra đó là chiếc kẹp mà bà nó tặng cho nó. nó thương bà lắm nên bất cứ món quà nào của bà tôi đều thấy nó giữ như báu vật. tôi run rẩy, tay thò vô túi áo khoác nắm chặt chiếc kẹp và khóc lớn. nó ngạc nhiên nhìn tôi, tôi cầm chiếc kẹp đưa nó. tôi xin lỗi nó rất nhiều, tôi lúc đó rất ân hận. Không phải vì đó là chiếc kẹp mà bà nó tặng, nó quý nên tôi khóc mà là tôi đã nhận ra hành động đó của tôi thật đáng trách đến nhường nào. cô giáo thấy cả 2 đều mắt mũi tèm lem nên vội đến bên chúng tôi hỏi chuyện. đứa bạn ấy của tôi không trách tôi, nó còn lấp liếm cho tôi với câu nói dối vụng về. tôi nghĩ lúc ấy cô cũng hiểu nhưng chắc vì thấy chúng tôi đã giải quyết xong nên cũng không nói gì thêm, bảo chúng tôi đi rửa mặt. tôi ấp úng hỏi nó, một phần vì hối hận, một phần vì sợ hãi (mt nội tâm) rằng nó có giận tôi không. nó bảo không làm tôi vừa mừng vừa sợ. sau đó là chuỗi ngày hối hận của riêng tôi...