Mặt trời xuống biển như hòn lửa
Sóng đã cài then, đêm sập cửa.
Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi,
Câu hát căng buồm cùng gió khơi.
Hát rằng: cá bạc biển Đông lặng,
Cá thu biển Đông như đoàn thoi
Đêm ngày dệt biển muôn luồng sáng.
Đến dệt lưới ta, đoàn cá ơi!
Thuyền ta lái gió với buồm trăng
Lướt giữa mây cao với biển bằng,
Ra đậu dặm xa dò bụng biển,
Dàn đan thế trận lưới vây giăng.
Cá nhụ cá chim cùng cá đé,
Cá song lấp lánh đuốc đen hồng,
Cái đuôi em quẫy trăng vàng chóe,
Đêm thở: sao lùa nước Hạ Long.
Ta hát bài ca gọi cá vào,
Gõ thuyền đã có nhịp trăng cao,
Biển cho ta cá như lòng mẹ,
Nuôi lớn đời ta tự buổi nào.
Sao mờ, kéo lưới kịp trời sáng,
Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng,
Vảy bạc đuôi vàng lóe rạng đông,
Lưới xếp buồm lên đón nắng hồng.
Câu hát căng buồm với gió khơi,
Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời.
Mặt trời đội biển nhô màu mới
Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi.
Cảnh kéo lưới được miêu tả đầy ấn tượng. Những người dân chài “kéo xoăn tay chùm cá nặng”, kéo xoăn tay là một động tác kéo căng khỏe và đẹp. Ta hình dung ra bao nhiêu cơ man là cá mắc vào lưới như những chùm trái cây treo lủng lẳng. Hình ảnh ẩn dụ “chùm cá nặng” gợi tả việc được mùa cá, đó là thành quả lao động đầy mỹ mãn của người dân chài sau một chuyến ra khơi. Những con cá “tươi ngon thân bạc trắng” được kéo từ biển lên, vây và đuôi như phản chiếu ánh rạng đông rực rỡ. “Bạc” và “vàng” là những định ngữ nghệ thuật tượng trưng cho sự giàu có trù phú của biển khơi, đồng thời nó cũng thể hiện tấm lòng trân trọng thành quả lao động của người dân chài, phải chăng đó chính là lòng biết ơn sâu nặng của họ đối với người mẹ biển cả? Công việc diễn ra khẩn trương hối hả “lưới xếp buồm lên”, ba chữ “đón nắng hồng” thể hiện tâm trạng sảng khoái, phấn chấn của người ngư dân, có lẽ, họ đang muốn chia sẻ niềm vui ấy với mặt trời, với bình minh (những người bạn thiên nhiên hết sức thân thiết của con người)?
Tôi nhặt hoàng hôn
Cất vào đêm tối
Tôi nhặt nỗi buồn
Cất vào hồn tôi