( đoạn thơ mà bạn nói là 8 câu thơ cuối nha)
Nỗi tủi nhục, sự lo lắng, tâm trạng bi thương và linh cảm của Kiều khi ở trong lầu Ngưng Bích được thể hiện rất rõ trong 8 câu thơ cuối cùng của văn bản.Nàng tự ví mình giống như một bông hoa mỏng manh,trôi dạt giữa dòng đời vô định mà cũng không biết đâu là lối đi cũng chẳng biết đâu là lối thoát ra khỏi thực tại tàn ác đấy.Khác với đồng cỏ xanh mơn mởn ở Cảnh Ngày Xuân.Đồng cỏ được Thúy Kiều thấy bấy giờ chỉ còn là những bụi cỏ vô hồn,rầu rĩ giữa trời xanh.Qua những câu thơ mang sắc mù u tối và ảm đạm ấy,có thể nói : Tâm trạng của Kiều giờ cũng đang rất mịt mù và u uất.Mà hơn nữa,trong hai câu thơ cuối cùng,dường như Thúy Kiều đã dự cảm không may cho tương lai của mình.
Câu chủ đề ( câu đầu tiên của đoạn văn nha bạn)
Câu bị động : Đồng cỏ được Thúy Kiều thấy bấy giờ chỉ còn là những bụi cỏ vô hồn,rầu rĩ giữa trời xanh