Tình cảm của tác giả trong bài thơ là tình cảm yêu thương, hạnh phúc và trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt. Ở tác giả ta còn bắt gặp niềm tin vào tình cảm cao quý ấy. Tình cảm ấy giúp người con vững bước trước mọi lời mời gọi và chỉ luôn muốn tạo nên trò chơi thú vị với mẹ.
Những chi tiết trong lời đối thoại của con với mây và sóng giúp ta nhận ra: "Mẹ mình đang đợi ở nhà", "hai tay con ôm lấy mẹ, và mái nhà ta sẽ là bầu trời xanh thẳm", "con lăn, lăn mãi và sẽ cười vang, vỡ tan vào lòng mẹ"...