Trước khi xuất hiện la bàn (hoặc địa bàn), người Trung Quốc đã từng có phương tiện giúp nhận biết phương hướng có tên gọi chỉ nam xa. Nó là một cỗ xe có nhiều bánh xe răng cưa nối với hai trục bánh xe, làm cho một hình người trên xe lúc nào cũng chìa cánh tay về hướng Nam.
Sách "Kim Bản Kim Chú" chép rằng "Sứ Việt Thường tới cống hiến bạch trĩ một con, hắc trĩ hai con, ngà voi một chiếc. Sứ giả quên mất đường về, Chu Công bèn ban cho bông hoa tấm, biểu xa 5 cỗ điểu chữ bằng tư nam (chỉ nam xa). Khiến sứ giả cỡi xe đi về phương nam. Nối theo miền biển Phù Nam Lâm Ấp đúng một năm mới tới nước đó, sai quan Đại Phu đưa về. Lại cỡi xe tư nam đi ngược lại hướng do xe chỉ, đầy một năm tới nước Chu. Trục xe và đầu trục xe điều chế bằng sắt, khi về tới nước Chu, sắt đều mòn cả."
Về sau, khi xuất hiện la bàn, do ảnh hưởng của thói quen lâu năm với chỉ nam xa, nó cũng được gọi là kim chỉ nam.