Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm
Thương nhau tre không ở riêng
Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng
Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường
Lưng trần phơi nắng phơi sương
Có manh áo cộc tre nhường cho con
Qua đoạn thơ trên, ta thấy được ba đức tính của con người $\color{ green}{\text{Việt Nam}}$ đó là :
$\color{yellow}{\text{đoàn kết}}$
$\color{red}{\text{Nhường nhịn}}$
$\color{blue}{\text{không chịu khuất phục}}$
Cũng từng có nhiều bài nói về đức tính của con người $\color{green}{\text{Việt Nam}}$ qua cây tre. Từ đó suy ra tre là một loài cây gắn bó với đức tính và đời sống của nhân dân ta.
Hai câu cuối có ý nghĩa nói về đức tính nhường nhịn của người $\color{green}{\text{Việt Nam}}$