Lãnh địa là đơn vị chính trị và kinh tế cơ bản trong thời kỳ phong kiến phân quyền ở Châu Âu. Trong lãnh địa nông nô tự sản xuất ra mọi vật dụng và tiêu dùng những thứ do mình làm ra. Họ chỉ phải mua muối và sắt là hai thứ mà họ chưa tự làm ra được, ngoài ra không có sự trao đổi, buôn bán với bên ngoài.Mỗi người nông nô vừa làm ruộng, vừa làm thêm 1 nghề thủ công nào đó.
Nhưng từ cuối thế kỉ XI, do hàng thủ công sản xuất ra ngày càng nhiều, một số thợ thủ công đã đưa hàng hóa của mình đến những nơi có đông người qua lại để bán và lập xưởng sản xuất. Từ đó, họ lập ra các thị trấn, sau trở thành các thành phố lớn, gọi là các thành thị trung đại.