Lập dàn ý
1. Mở bài
_ Giới thiệu khái quát về kỉ niệm
2. Thân bài
Kể chi tiết kỉ niệm
3. Kết bài
Nêu suy ngĩ của em và bài học rút ra.
Trong cuộc sống này, ai mà chả có những sai lầm, điều đó cũng ko ngoại trừ em. Nhưng biết sai và sửa mới là điều quan tọng. Em cũng từng sai lầm và nhận ra lỗi sai của mik. Đối với em, mặc dù nó chỉ là quá khứ, đã qua nhưng lại có ý nghĩa vô cùng.
Đó là vào Trung thu năm 2015, khi đi học về, em đã háo hức đc đi chơi. Nhưng có một bài tập mà e phải nộp vào sáng mai nên e quyết đinh vào bàn ngồi làm. Tuy nhiên, nhìn qua ô cửa sổ, khắp phố phường rộn rã, ồn ào tiếng cười, tiếng hò reo, tiếng trống múa lân dồn dập như thôi thúc em chơi vậy. Ai mà có thể ko cưỡng lại đc nó chứ nên em đã mở cổng dắt xe đạp đi chơi. Chao ôi! Ngoài đường treo đèn trông thật đẹp, nào đèn có hình con cá, con lợn rồi đèn nháy lấp lánh, ko khí nhộn nhịp ko khác gì đón Giao thừa vậy. Mọi ng tụ tập vao một chỗ để xem múa lân, những ng múa lân rất khéo léo, chuyên nghiệp, uyển chuyển, họ nhảy lên lượn xuống y như một con rồng thật vui. Phía xa xa, có mấy hàng bánh kẹo tấp nập ng ra ng vào, ng mua kẻ bán, bởi vì dịp trung thu nên ai cũng mua vài hộp bánh để biếu gia đình, đồng nghiệp. Xem múa lân đc một chút thì thằng Quang bạn em cũng đi xe đạp đễn, nó rủ em đi xem phim. Có lẽ vì đang ko khí vui nên e đã đồng ý, e cùng Quang đến rạp tháng 8 xem phim. Đến khi kết thúc phim thì trời cũng đã tối, e định đi về thì Quang lại bảo e cùng nó lấy xe đạp đi dạo phố phường lần nữa. Chúng em cứ đi vòng quanh, chốc chốc có hàng bán kem lại vào mua, có hàng bán bánh lại mua. Chẳng mấy chốc, giỏ xe chúng e chứa đầy bánh kẹo, đứa nào cũng hơn hở, tấp vào lề thưởng thức. Sau khi đã ''chén sạch'' đống bánh kẹo bộn e quyết định đi về. E chào tạm biệt Quang rồi thong thả về nhà. E ngước lên nhìn bầu trời, chả biết từ bao h mà trời đã tối, trăng lên cao đến đỉnh đầu. Về đến nhà đã tắt điên, e mở khóa cổng rồi lên gác tiếp tục làm bài. Nhưng cũng ko bt tại sao mà e vô cùng buồn ngủ, đang làm bài mà 2 mắt cứ díp lại, vì thế e quyết định đi ngủ để sáng sớm dậy làm. Đến sáng ngày mai, nắng đã chiếu qua cửa sổ, mặt trời lên đến đỉnh đầu, e mới dậy. Ôi! Em hoảng hốt. Ko biết từ bao giờ đã 6h30 - cái giờ đáng lẽ e phải đi học. E vội vàng đánh răng rửa mặt sách cặp đi học mặc dù chưa làm bài. Đến trường cũng kịp giờ, e thở phào nhẹ nhõm nhưng e chọt nhớ ra rằng e còn chưa làm bài tập. Khi thầy bước vào, cả lớp chào, thầy kiểm tra bài tập và gọi tên em, thầy hỏi ''Trò Tuần, bài tập của em đâu?''. Em hoảng sợ tột độ ko thốt lên lời, e chỉ nói đúng 3 chữ : '' E quên làm''. Thầy lắc đầu, bảo : ''Hôm nay về làm rồi mai nộp cho thầy''. E mới thở nhẹ nhàng hơn, bố mẹ chắc cũng đã đc bạn nào đó trong lp mách mà biết. Về đến nhà, bố mẹ tuy ko nói gì nhưng lại nhắc e nhớ làm bài tập đầy đủ.
Sự việc đã xảy ra rất lâu nhưng e vẫn nhớ mãi, nó ko chỉ là một bài học mà còn là 1 kỉ niệm đáng nhớ. Em sẽ nhớ nó và ko tái phạm , sẽ chăm chỉ làm bài, dù có chuyện vui gì vẫn làm bài...