Bình là học sinh lớp 8A trường THCS Nguyễn Huệ. Cuối học kì I năm lớp 8, Bình được mấy anh hàng xóm rủ đi chơi game online. Từ đó, Bình rất ham mê trò chơi này. Bình bắt đầu đi học muộn, nói dối thầy cô để trốn học. Thậm chí, Bình còn lấy trộm xe đạp điện của bạn để bán lấy tiền chơi Game. Em hãy nhận xét về các hành vi của Bình? Nếu là bạn của Bình, em sẽ làm gì?

Các câu hỏi liên quan

em cu ta ngủ trên lưng mẹ ơi em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ mẹ giã gạo nuôi bộ độinhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi vai mẹ gầy nhấp nho là gối lưng đưa nôi và tim hát thành lời em hiểu thế nào là những em bé lớn trên lưng mẹ,em có cảm xúc gì sau khi sau khi đọc đoạn thơ trên lúc tản sáng và lúc chập tối,ở quãng đường này,xe cộ đi lại tấp nập ở quãng đường này, lúc tản sáng và lúc chập tối,xe cộ đi lại tấp nập hãy nhận xét cách sắp xếp trạng ngữ ở hai câu trên NGƯỜI CHẠY CUỐI CÙNG Cuộc đua marathon hàng năm ở thành phố tôi thường diễn ra vào mùa hè. Nhiệm vụ của tôi là ngồi trong xe cứu thương, theo sau các vận động viên, phòng khi có ai đó cần được săn sóc y tế. Người tài xế và tôi sẵn sàng trong xe, phía sau hàng trăm con người, chờ tiếng súng lệnh vang lên. – Chúng ta sẽ theo sau người chạy cuối cùng nên anh hãy lái xe chầm chậm thôi – Tôi nói với người tài xế, Doug, khi xe bắt đầu lăn bánh về phía trước. – Hy vọng người cuối cùng sẽ chạy nhanh – Anh pha trò. Khi đoàn người tăng tốc, nhóm chạy đầu tiên dần vượt lên trước. Chính lúc đó hình ảnh một người phụ nữ mặc quần soóc màu xanh da trời và áo thun rộng thùng thình đập vào mắt tôi. – Doug, nhìn kìa! Chúng tôi biết mình đã nhận diện được “người cuối cùng”. Bàn chân chị ấy cứ chụm vào mà đầu gối lại cứ đưa ra. Đôi chân tật nguyền của chị tưởng chừng như không thể nào bước đi được, chứ đừng nói là chạy. Doug và tôi lặng lẽ nhìn chị từ từ tiến lên – chẳng ai nói lời nào. Chúng tôi cứ nhích lên từng quãng một rồi dừng lại để chờ chị. Nhìn chị chật vật đặt bàn chân này lên trước bàn chân kia mà tôi tự dưng thở giùm cho chị, rồi reo hò cổ động cho chị tiến lên. Tôi nửa muốn chị ngừng lại nửa cầu mong chị tiếp tục. Cuối cùng, chị là người duy nhất còn trong tầm nhìn. Tôi ngồi ra cả mép ghế, theo dõi – với vẻ sờ sợ, phấn khích chen lẫn tôn kính – người phụ nữ vẫn kiên trì tiến tới, quả quyết vượt qua những dặm cuối cùng. Vạch đích hiện ra, tiếng người la ó ầm ĩ hai bên đường. Kìa, một người đàn ông đứng thẳng và tự hào đang chờ. Anh ấy cầm một đầu sợi ruy-băng giấy kếp, đầu kia buộc vào cây cột. Chị chầm chậm tiến tới, băng qua, giật đứt hai đầu sợi dây cho nó bay phấp phới sau lưng tựa như đôi cánh. Tôi không biết tên người phụ nữ đó, nhưng kể từ ngày hôm ấy chị đã trở thành một phần ký ức cuộc đời tôi – và tôi phụ thuộc nhiều vào phần đời này. Với chị, điều quan trọng không phải là đánh bại những người chạy khác hay giành lấy phần thưởng; mà là cố hoàn thành đoạn đường đua cho dù phải nỗ lực tới đâu. Mỗi lúc gặp phải tình huống quá khó khăn, quá tốn thời gian hoặc tưởng như “không thể làm được”, tôi lại nghĩ đến “người chạy cuối cùng”. Liền sau đó thì mọi việc trở nên thật dễ dàng đối với tôi. qua câu chuyện trên em rút ra được bài học gì cho bản thân tìm thành ngữ trái nghĩa với các câu thành ngữ sau a) khoẻ như voi: b)nhanh như sóc: từ lúp xúp thuộc kiểu từ láy gì từ lúp xúp thuộc kiểu từ láy gì GIÚP MK NHÉ NHANH NHA MK ĐANG CẦN GẤP,PLZ

Nêu điểm giống vè điểm khác giữa truyện ngắn "Những ngôi sao xa xôi" của Lê Minh Khuê và bài thơ "Khoảng trời - Hố bom" của Lâm Thị Mỹ Dạ Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương Cho đoàn xe kịp giờ ra trận Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa Ðánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom... Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái Một nấm mộ, nắng ngời bao sắc đá Tình yêu thương bồi đắp cao lên... Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ Ðất nước mình nhân hậu Có nước trời xoa dịu vết thương đau Em nằm dưới đất sâu Như khoảng trời đã nằm yên trong đất Ðêm đêm, tâm hồn em toả sáng Những vì sao ngời chói, lung linh Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong Ðã hoá thành những làn mây trắng? Và ban ngày khoảng trời ngập nắng Ði qua khoảng trời em - Vầng dương thao thức Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực Soi cho tôi Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài? Tên con đường là tên em gửi lại Cái chết em xanh khoảng-trời-con-gái Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em Gương mặt em, bạn bè tôi không biết Nên mỗi người có gương mặt em riêng!