Câu văn "Gía những cổ tục đã đày đọa mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thủy tinh, đầu mẫu gỗ, tôi quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi" trong văn bản Trong lòng mẹ của Nguyên Hồng đã để lại những xúc động trong lòng người. Cổ tục kia chính là hủ tục mà ở đây đại diện chính là người cô với những lời lẽ xúc phạm, những mỉa mai cay nghiệt. Hồng hữu hình hóa chúng với mong ước đó là "cục thủy tinh, đầu mẩu gỗ" bởi em muốn cầm, nắm để có thể "vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn". Hình ảnh so sánh cùng với cách sử dụng động từ mạnh "vồ, cắn, nhai, nghiến" phần nào giúp bạn đọc hình dung về nỗi căm phẫn sâu sắc trong Hồng. Nhưng nó càng giúp tô đậm, khẳng định tình yêu thương mà em dành cho mẹ. Nó là khát khao bảo vệ, khát khao nâng niu tình mẹ trong một đứa trẻ chịu nhiều tổn thương đau đớn.