1. PTBĐ chính: nghị luận.
2. "Y phục xứng với kì đức" tức là ăn mặc phù hợp với nơi chốn, hoàn cảnh. Cách ăn mặc của con người cũng thể hiện phẩm chất, đức tính của người đó. Dù quần áo rách rưới nhưng vẫn phải được chau chuốt, trải phẳng phiu, thể hiện sự lịch sự của người mặc với người đối diện.
3. Quan điểm: "Dù mặc đẹp đến đâu”, “mà không phù hợp” thì cũng chỉ làm cho mình “xấu đi mà thôi” " thực đúng. Cái "đẹp" được nhắc tới ở đây là cái đẹp thuần túy, giản dị, phù hợp với hoàn cảnh và môi trường sống, một cái đẹp không phô trương, kệch cỡm. "Xấu đi" không có ý chỉ y phục bạn mặc xấu mà muốn nói tới hình ảnh của bạn trong mắt người khác "xấu đi". Bộ quần áo chỉ đẹp khi được mặc đúng thời điểm. Giống như việc ta không thể trưng diện một chiếc áo lèo loẹt sắc màu tới dự một đám tang. Gia chủ, người khác nhìn vào sẽ nghĩ ta thiếu tôn trọng họ và vì vậy bạn lập tức "xấc đi" trong cái nhìn của những người xung quanh. Cho nên Sê-khốp đã từng nói: "Thanh nam châm thu hút mọi thế hệ vẫn là cái cao thượng, cái đẹp và cái nhân đạo cốt lõi của lòng người", chúng ta cũng cần phải biết lựa chọn trang phục sao cho phù hợp với hoàn cảnh, môi trường để tránh lố bịch, thiếu văn minh.