-Bài thơ: Về ''Quê hương'' mà em biết
Ai cũng có một quê hương để nhớ
Vết thời gian không thể xóa bao giờ
Thương tuổi thơ những trưa cùng đám bạn
Bắt cá đòng…hỉ hả với bùn dơ
Gió bấc về…cuối vụ…lúa vàng mơ
Đòng cong vút gọi mời mùa thu hoạch
Ruộng khô hạn trơ mình con cá chạch
Cố vẫy vùng tìm đường lách về sông
Quê hương ta mộc mạc những cánh đồng
Ngọt phù sa thượng nguồn…đông vàm cỏ
Nơi chở che cả một thời gian khó
Mồ hôi cha…nước mắt mẹ…chát phèn
Cả cuộc đời làm bạn với bùn đen
Cha mỉm cười khi nức mầm hạt thóc
Đôi vai mẹ nặng quằng bao khó nhọc
Lệ mừng rơi khi khoai bắp xanh màu
Con cá đòng mộc mạc chẳng thanh cao
Mãi thủy chung bên nồi cơm gạo mới
Sao cứ nhớ cứ thèm nơi đầu lưỡi
Có lẽ nào…đó…mùi vị quê hương
Nhớ bồi hồi những kỷ niệm yêu thương
Biết tìm đâu bữa cơm nghèo thuở nhỏ
Bỗng chiều nay nghe mắt mình rát đỏ
Xa lắm rồi ngày xưa đó…Quê ơi.
-Bài thơ: Về ''Quê hương'' của Tế Hanh
“Chim bay dọc biển đem tin cá”
Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới:
Nước bao vây cách biển nửa ngày sông.
Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng,
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá:
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang.
Cánh buồm trương, to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió...
Ngày hôm sau, ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng tấp nập đón ghe về.
“Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe”,
Những con cá tươi ngon thân bạc trắng.
Dân chài lưới, làn da ngăm rám nắng,
Cả thân hình nồng thở vị xa xăm;
Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi,
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi,
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!
-So sánh: Hai bài thơ
+Bài 1:
-Nói về tình yêu quê hương sâu đậm và tha thiết của mỗi người. Vẻ đẹp của quê hương là thứ trân quí nhất.
+Bài 2:
- Bài thơ đã vẽ ra một bức tranh tươi sáng, sinh động về một làng quê miền biển. Trong đó nổi bật lên hình ảnh khỏe khoắn, đầy sức sống của người dân chài và cảnh sinh hoạt lao động chài lưới. Qua đó cho thấy thấy tình cảm quê hương trong sáng, tha thiết của nhà thơ.