“À á ru hời…ru hời ru…. công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước. . à…trong nguồn chảy ra. . ”. Những lời ru như đem tất cả những bài học vào trong tâm hồn nhỏ bé của chúng ta một cách vô thức. Bây giờ lớn rồi nhưng khi nghe thấy những lời ru ấy tôi lại thấy bâng khuâng xao xuyến mà nhớ lại những gì là của tuổi thơ. Chị gái tôi đã lấy chồng và giờ đã là một người mẹ rồi, chính vì thế hôm nay bỗng dưng, có lẽ đã rất lâu rồi tôi lại nghe thấy những âm thanh ngọt ngào ấy. Điều đặc biệt hơn nữa đó chính là hình ảnh của chị khi ru con ngủ nó mới thật sự đẹp đẽ biết nhường nào. Tôi tự hỏi mình không biết rằng khi xưa mẹ tôi cũng có dáng vẻ ấy chăng. Mà cũng có thể đó là hình ảnh của tất cả những người phụ nữ Việt Nam khi ru con ngủ.
Là một đứa trẻ con thì chúng chỉ có mỗi việc ăn và ngủ thôi, thế nhưng có những đứa quấy thì còn phải ru ngủ nhiều nữa. Hình ảnh của đứa cháu tôi làm cho tôi tưởng tượng không biết mai này con mình sẽ trông như thế nào nhỉ. Sáng ra chị tôi cho nó ăn chơi một lúc rồi chị ru nó ngủ. Những âm thanh ngọt ngào lại cất lên làm cho tôi cũng thấy buồn ngủ chứ huống chi là con nít. Dáng vẻ của chị thật sự khác quá đi, chị không còn là một cô thiếu nữ đỏm dáng với tóc tai thả mượt mà nữa mà giờ đây chỉ buộc gọn đến móng tay cũng cắt hết đi để nuôi con cho sạch. Thế rồi một tay chị kê đầu đứa cháu tôi, một tay ôm lấy thân nó vào lòng mình, áp cái mặt nhỏ xíu hồng hồng vào bầu sữa ấm.