$\text{1)PTBĐ:Tự sự + Miêu tả + Nghị luộn + biểu cảm}$
$\text{2)Hồi chưa vào nghề, những đêm bầu trời đen kịt,}$
$\text{nhìn kĩ mới thấy một ngôi sao xa, cháu cũng nghĩ}$
$\text{ngay ngôi sao kia lẻ loi một mình. Bây giờ làm nghề}$
$\text{này cháu không nghĩ như vậy nữa. Vả, khi ta việc, ta với}$
$\text{công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi}$
$\text{việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em, đồng chí}$
$\text{dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất}$
$\text{nó đi, cháu buồn đến chết mất. Còn người thì ai mà chả}$
$\text{“thèm” hở bác? Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì}$
$\text{ai mà làm việc? Đấy, cháu tự nói với cháu thế đấy. Bác lái}$
$\text{xe đi, về Lai Châu cứ đến đây dừng lại một lát. Không vào}$
$\text{giờ “ốp” là cháu chạy xuống chơi, lâu thành lệ. Cháu bỗng}$
$\text{dưng tự hỏi: Cái nhớ xe, nhớ người ấy thật ra là cái gì vậy?}$
$\text{Nếu là nỗi nhớ phồn hoa đô hội thì xoàng. Cháu ở liền trong}$
$\text{trạm hằng tháng. Bác lái xe bao lần dừng, bóp còi toe toe,}$
$\text{mặc, cháu gan lì nhất định không xuống. Ấy thế là một hôm,}$
$\text{bác lái phải thân hành lên trạm cháu. Cháu nói: “Đấy, bác}$
$\text{cũng chẳng “thèm” người là gì}$
$\text{3)Nội dung}$
là một câu truyện ngắn khắc họa rất thành công của các
$\text{hình ảnh những con người đang lao động 1 cách thầm lặng,cống}$
$\text{hiến cho nước .Tiêu biểu là nhân vật anh thanh niên làm công tác}$
ở khí tượng trên đỉnh núi cao. Qua đó ca ngợi vẻ đẹp của những
$\text{người lao động và ý nghĩa của những công việc làm 1 cách thầm}$
$\text{lặng nhưng quan trọng vô cùng}$