''Dốt kia thì phải cậy thầy
Vụng kia cậy thợ thì mày làm nên.''
Ai trong quãng đời học sinh cũng có cho mình một người thầy, cô giáo mà mình yêu quý và em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, người luôn dìu dắt, động viên, chăm sóc em là cô Ngọc, đó cũng là người cô em quý mến nhất.
Cô như người mẹ thứ hai của em vậy. Năm nay cô tầm 26 tuổi. Dáng người cô đầy đặn, mảnh khảnh, cao ráo và đầy nữ tính. Cô có mái tóc dài mượt mà, đen nhánh buông xõa ngang lưng. Nụ cười cô tươi tắn và tràn đầy sức sống, mỗi lần cô cười nhìn vô cùng dễ thương. Ánh mắt của cô thu hút bởi sự trong sáng, trong ánh mắt ấy, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò mình. Mỗi lần đến trường, cô đều chọn cho mình những chiếc áo dài đầy nữ tính, tôn lên vóc dáng gọn gàng, thanh mảnh. Trong những ngày lao động, cô mặc sơ mi và quần tây tới trường, bộ đồ ấy trông rất giản dị.
Mỗi buổi sáng khi đi dạy, em thấy cô chưa kiệp ăn sáng mà đã vội đi vào lớp dạy học. Cô dường như rất thương học trò, cô không muốn các em phải mất bài học vì cô. Cô luôn dành sự quan tâm hết nấc cho chúng em. Mỗi tiết học của cô đều chứa đựng sự hấp dẫn và thú vị. Có một vài bạn nam trong lớp em rất căm thù môn văn, nhưng từ khi học cô là mấy bạn thay đổi hoàn toàn. Mấy bạn đó càng thêm yêu quý môn văn hơn.
Cô không chỉ là người dạy cho chúng ta về kiến thức mà còn dạy cho ta về đạo đức, các bài học hay trong cuộc sống. Có thể nói công lao nặng nhọc của cô không có gì gánh nổi. Những ngày đầu tới lớp, cô luôn dìu dắt, chỉ bảo em. Từ giọng nói đến ánh mắt của cô thật ấm áp, trìu mến làm sao! Suốt quá trình học tập, cô luôn sát cánh bên em, trợ giúp, nâng niu để em học thật tốt. Vì thế, em luôn phải cố gắng, nỗ lực rất nhiều để không phụ những công ơn, sức lực mà cô bỏ ra để dạy dỗ em.
Nhiều khi, cô cũng rất gay gắt với chúng em, la tụi em rất nhiều, chắc là do mấy bạn trong lớp quá quậy phá. Nhưng chẳng ai trong lớp giận cô do những lời đó cả. Bởi cô làm như vậy là vì cô quá thương yêu lớp, mong muốn lớp ai cũng phải ngoan ngoãn, lễ phép. La lớp là thế chứ cô cũng rất yêu thương tụi em. Mỗi lần như vậy, cô cũng thường hay xin lỗi lớp vì những lời nói nóng tính của mình.
Cô luôn nói rằng:”Dạy học là thiêng liêng. Đi học cũng thiêng liêng. Đó là trách nhiệm của mỗi người. Học là để biết, để hiểu, để cảm nhận, để ý thức. Học là gom góp những kinh nghiệm sống. Học là để hòa đồng với thế giới chung quanh, để tìm ra được hướng đi cho chính bản thân, để sống hạnh phúc và chia sẻ hạnh phúc với mọi người.” Nhờ câu nói đó của cô, chúng em đã có thêm nghị lực, tinh thần trong học tập. Luôn tích cực phấn để có thành tích tốt nhất.
Vào cuối học kì I, khi phát sổ liên lạc để xem điểm thì hơn nữa lớp bị điểm kém môn văn. Cứ ngỡ sẽ bị cô la và bắt nằm lên bàn đánh đòn. Nhưng không, cô không la hay chửi mà nói:”Không sao các con à, ai mà chẳng có lỗi sai. Hãy cố gắng trong lần thi tới nhá.” Cảm giác nghe câu nói ấy mà lòng nhẹ nhõm biết bao. Để chúng em đạt điểm tốt hơn, cứ vào cuối giờ, cô và chúng em ở lại để học tiết phụ đạo. Học ở đó, chỉ cần một bạn không hiểu bài là cô giảng lại ngay. Nếu không còn hiểu nữa, cô tới tận chỗ ngồi để chỉ từng li từng tí. Em thấy cô là người có tình yêu thương học sinh vô bờ bến. Nhờ công sức của cô giảng dạy cho chúng em sau mỗi tiết học nên điểm học kì II của em đã có tiến bộ rất nhiều. Hiền thì hiền nhưng bạn nào học không nghiêm túc là cô là cô nghiêm khắc ngay.
Rồi năm tháng học tiểu học cũng thấm thoát trôi qua, đến khi lên cấp hai, ta lại muốn quay lại khoảng thời gian đó. Vô tư cắp sách đến trường trong vòng tay của thầy cô, thoát khỏi những lo toan suy nghĩ bộn bề. Mong muốn là vậy, nhưng liệu mấy ai thường xuyên kết nối với thầy cô, mỗi năm đều về thăm họ?
Mỗi người thầy, người cô đều đã đem đến cho chúng ta thật nhiều bài học quý giá. Em mong rằng cô giáo của mình sẽ luôn mạnh khỏe để tiếp tục trên chặng đường phía trước. Em hứa sẽ học thật giỏi để không phụ công lao của cô.