Phrăng đi học muộn và còn chưa thuộc bài nên em đã trốn ra đồng nội chơi nhưng rồi em vẫn cưỡng lại đc và đến trường .Em đi qua trụ sở xã, thấy có nhiều người đứng trước bảng cáo thị nhưng em không để ý. Em vào lớp muộn và rất ngạc nhiên khi thầy Ha-men không mắng như mọi khi. Em còn ngạc nhiên vì trong lớp có cả ông xã trưởng, cụ Hô-de và những người khác, họ ăn mặc rất trang trọng,họ ngồi dưới nhưng hàng ghế để trống.Thầy Ha-men thông báo cho cả lớp biết đó là bài học tiếng Pháp cuối cùng bởi quân Phổ đã ra lệnh chỉ được dạy tiếng Đức ở các trường trong vùng An-Dát và Lo-ren. Phrăng choáng váng và ân hận vì mình đã lười học tiếng Pháp.Trong buổi học cuối cùng đó, thầy Ha-men đã nói với tất cả mọi người trong lớp về tiếng Pháp, khuyên mọi người giữ lấy nó bởi "Một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác nào nắm được chìa khoá chốn lao tù". Thầy đã cho học sinh tập viết tên quê hương An-dát, Lo-ren. Trong tâm trạng ân hận, Phrăng và cả lớp đã tập trung hết sức vào bài học.Đồng hồ nhà thờ điểm 12 tiếng, tiếng kèn của bọn lính Phổ vang lên. Thầy Ha-men rất đau lòng, thầy k nói đc gì đó và thầy đã dùng hết sức viết lên bảng "Nước Pháp muôn năm".Thầy ra hiệu"kết thúc r, đi thôi"
Xin hay nhất ạ
$@Thaisannguyentran$