Những câu thơ đầy cảm động của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm nói về những khó khăn vất vả của mẹ. Trong những câu thơ trên tác giả đã sử dụng rất nhiều phép đối như mọc - lặn, lớn lên-lớn xuống. Cách diễn tả ân tình sâu nặng tất cả đều nói lên công ơn nuôi dưỡng, sự vất vả của người mẹ lo cho con từng ngày từ khi bập bẹ đến lúc trưởng thành. Biết bao nhiêu giọt mồ hôi rơi trên vạt áo, sự tần tảo để đổi lại sự phát triển của "bầu, bí". Những điều mẹ đã làm, những thứ mẹ đã hi sinh, công ơn sinh thành đo mãi chẳng nổi. Qua hai câu thơ "Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn\Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi." tác giả như muốn nói lời cảm ơn chân thành, sâu sắc nhất với mẹ. Qua bao năm mẹ đã bước qua tuổi bảy mươi, bàn tay mẹ đã mỏi và mong chờ ngày được hái "những thứ quả- những người con" mà mẹ đã chăm sóc lo lắng từng ngày. Hình ảnh tay mẹ mỏi đã làm cho tác giả lo lắng bởi tác giả sợ rằng mình vẫn chưa làm được gì cho mẹ, sợ rằng mẹ rời xa con. Qua những câu thơ trên ta cũng có thể cảm nhận được những gì mẹ đã dành cho con, hi sinh cho con từng chút một, cũng như thấy được sự hiếu thảo, những nỗi lòng của tác giả gửi vào trong bài thơ. Ngoài ra những câu thơ trên cũng như nhắc nhở những người con về ý thức trách nhiệm, sự đền đáp công ơn sinh thành của mỗi con người chúng ta với mẹ và tình mẫu tử thiêng liêng thật sự rất đáng trân trọng!