Câu 1: Nội dung chính của đoạn trích trên là: Trương Sinh lập đàn giải oan cho Vũ Nương bên bến sông Hoàng Giang, Vũ Nương hiện về giữa dòng rồi biến mất.
Câu 2: Tác dụng:
+ Yếu tố kì ảo tạo ra màu sắc lung linh, nhưng cái ảo không tách rời hiện thực.
+ Cái kết có hậu chính là sự sáng tạo kết thúc có hậu, hoàn trả những điều xứng với giá trị, phẩm chất của Vũ Nương, qua đó thể hiện sự công bẳng, nỗi oan của nhân vật có cơ hội được hóa giải.
+ Cái kết có hậu cho nhân vật tiết hạnh được xây dựng bằng các chi tiết kì ảo để an ủi linh hồn của Vũ Nương, điều này phần nào khỏa lấp sự mất mát.
+ Nguyễn Dữ đồng thời cũng khiến cho bi kịch được đề cập tới trở nên sâu sắc và ám ảnh hơn: con người bị chia cắt vĩnh viễn với cuộc sống trần thế.
Câu 3:
Văn bản " Chuyện người con gái Nam Xương" của tác giả Nguyễn Dữ đã cho thấy vẻ đẹp của Vũ Nương khi về làm vợ Trương Sinh. Trước hết, Vũ Nương là cô gái có ' tính đã thùy mị nết na lại thêm tư dung tốt đẹp ' khiến chàng Trương đem lòng yêu mến và cưới về làm vợ. Trong cuộc sống vợ chồng, biết Trương Sinh vốn có tính đa nghi nên nàng luôn ' giữ gìn khuôn phép, không từng để lúc nào vợ chồng phải đến thất hòa'. Hạnh phúc êm ấm tưởng bền lâu, không ngờ đất nước xảy ra binh biến, Trương Sinh phải đầu quân ra trận ở biển ải xa xôi. Buổi tiễn chồng đi lính, nàng đau lòng, cảm thông, dặn dò và mong chồng bình an trở về. Khi xa chồng, Vũ Nương ngày ngày đợi chờ chồng trở về, chăm sóc con trai và chăm sóc mẹ chồng những ngày cuối đời. Qua đó, ta cũng thấy được nàng là người vợ hiền lành, đảm đang, đầy đủ “công - dung - ngôn - hạnh” đáng ngưỡng mộ, là biểu tượng của người phụ nữ Việt Nam trong xã hội cũ với những phẩm hạnh tốt đẹp. Thế nhưng, Vũ Nương tuy là người đẹp người đẹp nết nhưng cuộc đời nàng lại đầy rẫy những bi kịch đau đớn. Khi chồng bế con ra thăm mộ mẹ, đứa nhỏ đã tiết lộ bố nó đêm nào cũng đến thăm nó khiến Trương Sinh đem lòng nghi ngờ, ghen tuông. Khi Trương Sinh về nhà đã chửi mắng nàng và đuổi nàng đi mặc cho nàng van xin và thanh minh. Để chứng minh tấm lòng chung thủy của mình, Vũ Nương đã nhảy sông tự tử. Sau này, khi Trương Sinh hiểu ra oan khuất của nàng đã vô cùng đau xót nhưng nàng không thể trở về nhân gian được nữa mà mãi ở lại nơi thủy cung. Đây được coi là cái kết vừa có hậu vừa đoản hậu của Vũ Nương: có hậu vì cuối cùng nàng cũng được minh oan và khiến cho người làm nàng đau khổ là Trương Sinh nhận ra lỗi lầm, ân hận về lỗi lầm đó; đoản hậu vì nàng không được quay lại nhân gian để sống tiếp kiếp người, để nhận lại phúc đức sau những nghĩa cử cao đẹp nàng đã làm.
Nhạn_