Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình
Vầng trăng vẫn “cứ tròn vành vạnh”, “im phăng phắc”. Tác giả đã sử dụng hai từ láy để diễn tả tâm trạng của “cố nhân”. Vẻ đẹp của trăng vẫn viên mãn, tròn đầy và không hề bị suy suyển dù cho trải qua biết bao thăng trầm. Khổ thơ đã sử dụng biện pháp nhân hóa thành công. Trăng là một người bạn, một người vô tư, trong sáng, dù trong hoàn cảnh nào vẫn thủy chung, tròn đầy, lặng lẽ, sáng trong: “ Trăng cứ tròn vành vạnh/ Kể chi người vô tình”. Nghệ thuật đối giữa các ý thơ cũng được khai thác triệt để: cái tròn vành vạnh, đẹp đẽ của vầng trăng đối lập vs sự bạc bẽo vô tình của con người.