Trong bài thơ"Ông đồ"của Vũ Đình Liên,bài thơ đã thành công khắc họa được nhân vật ông đồ.Trong khổ thơ đầu,là niềm vui tươi khi Tết đến xuân về,cũng là niềm vui tươi của ông đồ.Ông đồ hí hửng,vui vẻ bày"mực tàu giấy đỏ",khiến bao nhiêu người chú ý,đi lại quầy hàng nhà ông.Tài năng của ông kinh diễm đến nỗi"như phượng múa rồng bay",ai cũng khen không ngớt lời.Điều đó lại làm cho niềm vui sướng,hạnh phúc của ông đồ tăng lên.Đây chính là thời hoàng kim,thời được mọi người trọng vọng,kính nể của ông đồ.Nhưng rồi,văn hóa phương Tây du nhập,sở thích của con người dần thay đổi,tranh câu đối của ông đồ dần bị lãng quên.Bây giờ chẳng còn ai thuê ông viết nữa,ông đồ đã đi vào quá khứ.Giờ đây,ông đồ đã bị quên lãng,nỗi buồn của ông như thấm đượm vào cảnh vật,vào thiên nhiên đất trời,như an ủi cho một con người"một thời hoàng kim"nay đã"lụi tàn".