Mở đầu bài thơ tác giả đã vẽ ra trước mắt người đọc một bức tranh mùa xuân tươi tắn và vô cùng sinh động. Trên bức tranh đó được tạo bởi màu xanh hiền hòa của dòng sông làm nền cho sắ tím của bông hoa. Có thể là bông hoa súng quen thuộc và dân dã. Bông hoa nhỏ bé, soi mình trên mặt nước, vươn lên đón nắng trời. Ngay câu thơ đầu, nhà thơ đã sử dụng nghệ thuật đảo ngữ"Mọc" được đảo lên đầu câu như nhấn mạnh sức sống mãnh liệt của vạn vật. Bức tranh không chỉ có sắc màu mà còn có âm thanh của tiếng chim chiền chiện. Con chim quen thuộc của xứ Huế.Thán từ "Ơi" đầy thiết tha như cất lên từ trái tim nhà thơ. Hai tiếng"Chi mà" gần gũi, thân thương là cách nói mộc mạc, giản dị của người dân xứ Huế.
Tiếng chim thánh thót như chuỗi ngọc long lanh đọng lại thành từng tiếng rơi xuống cõi lòng đang rạo rực tình xuân. Nhà thơ khéo léo sử dụng nghên thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác từ thị giác đến thính giác và xúc giác. Cho thấy niềm vui say ngây ngất của tác giả trước cảnh đất trời vào xuân. Điều đó chứng tỏ Thanh Hải là nhà thơ yêu thiên nhiên tha thiết.
Xuân đến với thiên nhiên, xuân đến với con người suootsb mấy nghìn năm dựng nước và giũ nước. Hình ảnh dân tộc VN đọng lại pử người ra đồng và người cầm súng, nhà thơ thấy sức xuân phơi phới, bừng lên trong mỗi con người.
“Mùa xuân người cầm súng…xôn xao”
Mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc. Lộc là chồi non, lá non, lộc tượng trưng cho may mắn, thành công và hạnh phúc. Người cầm súng bảo vệ tổ quốc thì lộc cành lá ngụy trang xanh tươi. Người cầm bảo vệ tổ quốc là bảo vệ mùa xuân, đem lại mùa xuân cho dân tộc. Người ra đồng lộc trải dài nương mạ, hứa hẹn một mùa bội thu. Phải chăng họ chính là những người đi gieo mùa xuân. Phải gắn bó với quê hương, đất nước với con người bằng tình cảm máu thịt Thanh HẢi mới có những liên tưởng vừa rất thực, vừa nên thơ như vậy. Điệp từ “tất cả” , so sánh “như hối hả, như xôn xao” cùng với các từ láy, làm tăng sức xuân mãnh liệt trong mỗi con người và cả trong cả cộng đồng rộng lớn dân tộc.
Từ hiện tại, nhà thơ nhìn lại những trang sử vẻ vang của đất nước:
"Đất nước bốn nghìn năm...phía trước"
Bằng những câu thơ ngắn gọn, tác giả đã khái quát về đất nước có bề dày lịch sử thật oai hingf, nhiều chông gai, lúc suy vong lúc hưng thịn. Nhân dân ta đã biết bao đời nay đem mồ hôi, xương máu để xây dựng đất nước.. Nghệ thuật nhân hóa"vất vả, gian lao" thể hiện hình ảnh đất nước trở nên gần gũi, thân thương mang vóc dáng người mẹ, người chị tần tảo vượt lên mọi khó khắn, thử thách với một sức mạnh không gì cản được.
Đất nước như vì sao...phía trước"
Hình ảnh so sánh "Đất nước như vì sao" nhằm khẳng định một đất nước tuy nhỏ bé, khiêm nhường nhưng nguy nga, tráng lệ, trường tồn, tỏa sáng trong lịch sử thế giới, mãi đi lên mãi phát triển mà không một thế lực nào ngăn cản được. Thể hiện niềm tự hào, niềm tin của tác giả thật đáng quý, đáng trân trọng biết bao.