Trong chúng ta chắc hẳn ai cũng có 1 người mẹ thân yêu luôn bên cạnh chúng ta trong hoàn cảnh nào và đúng là như vậy tôi còn nhớ có lần hồi còn nhỏ khi chuẩn bị ra ngoài chơi mẹ có dặn là tôi phải đội mũ vào nhưng do ko nghe lời mẹ nên,tối hôm đó bã đã bị sốt 39C và bố mẹ tôi đã đưa tôi ra bệnh viện
Tôi phải nằm viện mất 3 ngày,suốt 3 ngày ấy mẹ ko rời tôi 1 phút.lần nào cũng vậy,sau mỗi cơn sốt liên miên,lúc tỉnh dậy,hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi chính là mẹ.mẹ nhìn tôi với vẻ mặt rười rươi và đôi mắt thì bồn chồn,lo lắng trông mẹ phờ phạc, mệt mỏi vì thiếu ngủ.mẹ gầy rộc đi nhanh chóng.Mái tóc của mẹ dường như mất đi sự óng ả,mượt mà.Vì mệt nên mẹ ko ăn nổi,chưa bào giờ em thấy mẹ mệt như thế->mẹ đã kiệt sức vì chăm sóc tôi.Trong những ngày bị ốm lúc nào tôi cũng nhìn kĩ đôi mắt mẹ.Đôi mắt mẹ vẫn đen láy và lên nhìn tôi trìu mến,khoan dung và chưa bao giờ tôi có thời gian đẻ nhìn mắt mẹ đẹp hay xấu.nhưng bây giờ năm trên giường bệnh tôi thấy mắt mẹ mẹ thật đẹp.Đó ko chỉ là vẻ đẹp bên ngoài mà còn là vẻ đẹp trong sâu thẳm tâm hồn toát ra từ mắt mẹ.Hình như tất cả tình yêu thương mẹ dành cho tôi in rõ trên đôi mắt,đôi mắt ấy lúc này như đang động viên,an ủi,nhưng cũng chuwesa đọng sự lo lắng,sợ tôi biết mất khỏi mắt mẹ.Mắt mẹ vẫn đẹp nhưng ko che giaasu được nỗi buồn và vết quằng thâm vì mất ngủ.tay mẹ nhứng khăn ướp đắp lên trán cho tôi.Tay mẹ đỡ tôi ngồi dậy,xúc cháo cho tôi ăn,nấu nước cho tôi uống.Những lúc tiếp nước thì mẹ ngồi bên lặng lẽ nhìn từng giọt nước mà lòng nặng trĩu,âu lo.Thirng thoăng tỉnh đậy,tôi thấy tay mẹ nắm chặt tay tôi.Trong lòng tôi chỉ nói lời xin lỗi,lời cảm ơn với mẹ.những bị ốm tôi ăn uống,đi lại rất khó khăn.có lúc tôi loạng choạng phải bám vào mẹ.Lúc chóng mặt,hoa mắt,mọi thứ đều xoay vòng.nhiều lúc tôi còn vịn vào mẹ như 1 đứa trẻ tập đi vậy.Đôi khi,mẹ còn sờ lên trán xem tôi còn sốt hay không,lấy nhiệt kế đo vào cơ thể và vuốt mái tóc tôi.Những cử chỉ yêu thương,đã đưa tôi vào giấc ngủ
Khi trời sáng tôi thấy mẹ đang nằm ngủ bên cạnh tôi chắc là do đã 3 ngày mẹ tôi đã ko ngủ vì lo cho tôi rồi.Và khi tôi lấy nhiệt kế ra thì nhiệt độ của nhiệt kế đã hạ xuống 37C rồi.Trong lòng tôi nghĩ răng:''Mình sẽ không bao giờ có thể quên được kỉ niệm đẹp này''.Tôi tự nhủ với chính mình rằng sẽ luôn luôn nge lời mẹ để không làm mẹ buồn
CHÚC BN HỌC TỐT NHA!! ^O^ CÁI NÀY MH TỰ LÀ ĐÓ