Vũ Nương là người con gái quê ở Nam Xương, tình tình thùy mị , nết na, bao dung, rộng lượng. Chồng nàng là Trương Sinh, con nhà hào phú , có tính đa nghi. Giặc giã nhiễu nhương , triều đình bắt Trương Sinh đi lính. Chồng ra trận, để nàng ở nhà nuôi mẹ già, bấy giờ ,hai người có đứa con đặt tên Đản. Khi mẹ chồng bệnh mất, Vũ Nương lo liệu ma chay, tế lễ đàng hoàng như mẹ ruột của mình. Chồng xa nhà, thương con, nhớ chồng, nàng chỉ bóng mình trên tường là cha Đản. Giặc tan, Trương Sinh về nhà nghe tin mẹ mất mà đau đớn rồi nghi vợ thất tiết mà đuổi đánh ra khỏi nhà. Vũ Nương uất ức gieo mình xuống sông Hoàng Giang tự vẫn .Một đêm , bé Đản chỉ cái bóng chàng Trương trên tường và gọi cha, bấy giờ chàng mới vỡ lẽ nhưng sự tình đã trót qua rồi. Sau khi Vũ Nương trầm mình xuống sông đã được rùa Linh Phi cứu . Trong bữa tiệc ,nàng gặp Phan Lang- người cùng làng với mình do một lần cứu sống Linh Phi nên được trả ơn. Nàng bèn nhờ gửi chiếc hoa vàng và lời nhắn cho Trương Sinh. Chàng Trương biết vợ mình oan, lập đàn giải oan cho vợ.Vũ Nương ngồi trên một chiếc kiệu hoa đứng giữa dòng sông, lúc ẩn lúc hiện rồi biến mất.