Truyện ngắn "Tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh là câu chuyện được tái hiện qua sự hồi tưởng của ông đồng thời cũng là nhân vật tôi . Biện pháp nghệ thật kể chuyện cùng kết hợp với miêu tả , câu chuyện diễn tả cảm xúc của nhân vật , tức là cái tôi trữ tình trong trẻo mà sinh động về ngày đầu tiên đi học . Mẹ âu yếm tay tôi dẫn tôi đến trường trên con đường làng dài và hẹp . Con đường này tôi đi quen , nhưng ko hiểu sao hôm nay cứ cảm thấy lạ lạ . Cảnh vật xung quanh đều thay đổi , vì chính lòng tôi thay đổi lớn hơn . Có lẽ ít ai có thể quên đi được giây phút đầu tiên nép sau lưng mẹ đến trường và nhân vật "tôi" trong bài cũng như vậy . Cảm xúc luôn tuôn trào một cách tự nhiên và nhiều xúc động , gieo vào trong người đọc những cảm xúc bồi hồi khó quên . Có sự thay đổi lớn trong tôi , luôn có suy nghĩ và hành động “Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa” . Điều này đã chứng tỏ nhân vật " tôi " trong chuyện đã trưởng thành và lớn lên nhờ vào việc như : Hôm nay tôi đi học . Nhà văn Thanh Tịnh như một con người chèo lái con thuyền cảm xúc , đưa nhưng người đọc trở về lại với kí ức của ngày đầu tiên đi học . Lời văn của Thanh Tịnh mượt mà , sâu sắc làm cho người đọc ko quê được tháng năm đó .