Mẹ là người luôn hi sinh , chăm sóc tôi từ tấm bé đến giờ . Chính vì vậy , đối với tôi , mẹ là người đẹp nhất trên đời này . Mẹ tôi có làn da rám nắng , làn da mang màu nắng , màu mưa , màu của sự bươn chải vất vả . Cùng đó là đôi bàn tay chai sạn với những ngón tay xương xương , hao gầy . Đó là bàn tay không xinh , không đẹp nhưng đã nuôi lớn hai chị em tôi lên người , bàn tay của sự chịu khó , chịu thương , bàn tay đẹp nhất . Đôi mắt mẹ đen láy , cùng những vết chân chim đọng lại ở khóe mắt như minh chứng rõ ràng nhất cho sự mệt mỏi của những hôm thức khuya , dậy sớm . Mẹ không đẹp , thoừi gian đã đánh cắp đi những nét xuân xanh mơn mởn của mẹ nhưng với tôi , mẹ vẫn luôn là ngươif phụ nữ đẹp nhất , người tuyệt vơif nhất trong lòng tôi .