Ánh trăng được xem là một đề tài quen thuộc của thơ ca từ bấy đến giờ nên lấy nó đật làm đề bài cũng phải.Còn nữa có vầng trăng thì mới có ánh trăng.Tác giả sử dùng vầng trăng xuyên suốt bài đề chỉ về 1 hình ảnh của thiên nhiên khoáng đạt,hồn nhiên,tươi mát. Để rồi ở khổ thơ cuối nhà thơ dùng từ ánh trăng là ý nghĩa biểu tượng của hình ảnh vầng trăng.''Ánh trăng im phăng phắc'',phép nhân hoá khiến vầng trăng hiện ra như một con người cụ thể,một người bạn,một nhân chứng rất nghĩa tình nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc đang nhắc nhở con người đừng quên đi quá khứ,sống ân nghĩa thuỷ chung. Vầng trăng tròn là nói về quá khứ thuỷ chung vẹn nghĩa. Còn ánh trăng là cái vầng hào quang của quá khứ , là ánh sáng của lương tâm , lương tri , của đạo đức , cái ánh sáng ấy có khả năng soi rọi , thức tỉnh , xua đi những khuất tối trong tâm hồn , làm bừng sáng tâm hồn con người.
Hình ảnh ở đây gợi ra chiều sâu tư tưởng triết lý : Ánh trăng không chỉ là hiện thân cho vẻ đẹp thiên nhiên , mà còn là biểu tượng cho quá khứ nghĩa tình , là vẻ đẹp bình dị , trong sáng mà vĩnh hằng của cuộc sống . Ánh trăng cứ lặng lẽ , biểu tượng cho sự trong sáng vô tư , không đòi hỏi.Con người có thể vô tình lãng quên nhưng nghĩa tình quá khứ thì luôn tròn đầy , bất diệt . Vì thế , ánh trăng không chỉ là chuyện 1 người , 1 thế hệ đã từng một thời sống hào hùng, gian khổ, hy sinh mà có ý nghĩa với mọi người , mọi thời.