Một điều chắc chắn rằng, trong cuộc đời của mỗi con người, ai ai trưởng thành đều phải gặp rất nhiều vấp ngã. Mỗi vấp ngã đều đem lại mỗi bài học đáng nhớ cho chúng ta, mỗi bài học là một viên gạch vun đắp cho tâm hồn ta một ngày lớn hơn. Sự lớn hơn ấy đó chính là sự trưởng thành, sự khôn lớn và là sự suy nghĩ đúng đắn. Đúng vậy, để tôi có sự trưởng thành như ngày hôm nay, tôi ko biết mk đã vấp ngã bao nhiêu lần. Mỗi lần như thế, tôi nhận đc một bài học, nó giúp tôi ngày càng chín chắn hơn, giúp tôi vững vàng hơn trong việc chọn con đường tốt nhất mk phải đi. Trong vô số lần vấp ngã ấy có một câu chuyện khiến tôi ko thể nào quên đc, có lẽ nó sẽ để lại một dư âm cho tôi đến tận mai sau.
Tôi nhớ như in khi đó, tôi là một cô bé học sinh gương mẫu, tôi chưa từng để thầy cô buồn phiền về tôi, tôi luôn giữ đc phép tắc trc các thầy cô giáo. Mỗi khi đến lớp, tôi đều chuẩn bị bài vở rất tốt, làm việc gì cx cẩn thận, cô giáo chủ nhiệm tôi chắc có lẽ hiểu đc điều đó nên cô luôn yên tâm và tin tưởng giao việc cho tôi. Vì bố mẹ hay bận rộn công việc nên tôi tự lập từ nhỏ, tôi có thể tự lo cho mk mọi việc vì thế nên tôi nhận đc sự tin yêu của bố mẹ. Mọi khi về nhà, tôi luôn làm việc nhà, chăm sóc em giúp mẹ. Ở bên ngoài, tôi luôn ngoan ngoãn, hiền lành và lễ phép vs người lớn, tôi rất đc mọi người yêu quý. Vì vậy, tôi luôn tự tin khoác lên mk chiếc áo niềm tin, hi vọng mà mọi người đã cho tôi. Nhưng, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi thích làm những việc mk muốn mà chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh, tôi thích những cuốn truyện đến mức tôi có thể thức trắng đêm để đọc hết những câu chuyện li kì, tôi thích làm nhiều thứ mà chẳng nghĩ ngợi gì cả. Và có một việc khiến tôi ko còn như thế nữa và là việc khiến tôi hối hận nhất về việc mk đã làm. Hôm đó có một bài kiểm tra Toán, trc lúc ấy, tôi có trong tay cuốn “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” của đứa bạn thân mang đến cho mượn với lời khen nức nở rằng không có cuốn sách nào hấp dẫn hơn. Thế là tôi đọc nó mải mê cho đến khuy quên cả việc ôn bài để kiểm tra. Thế rồi chuyện gì đến rồi cx sẽ đến khi làm kiểm tra, tôi không thể nào làm bài đc, lúng túng mất một lúc khá lâu và rồi tôi đã làm sai đáp số. Tôi vô cùng sợ hãi, mấy ngày liền chỉ biết chờ đợi trong sự tuyệt vọng. Tôi sợ bố mẹ buồn, tôi sợ mất niềm tin từ cô giáo và các bạn và sợ trong lòng mọi người nghĩ ko tốt về tôi. Lúc trả bài, tôi nhận đc con năm to tướng, lúc đó tôi chỉ muốn có một phép màu khiến tôi trở về quá khứ để tôi không phạm phải sai lầm này nữa. Có lẽ thấy tôi bỗng dưng học hành sa sút nên khi ra về cô đã bảo tôi ở lại. Tôi chẳng biết làm gì cả, chỉ nghĩ làm như thế nào để nói với cô, tôi sợ lắm. Cô nhìn tôi hỏi với đôi mắt đượm buồn: ‘ Em có thể giải thích cho cô biết tại sao em lại như thế’. Tôi đứng im tại chỗ, người cứ run lập cập, tôi biết rằng mk sai rồi. Một lúc lâu, thấy tôi ko trả lời cô liền nói: “ Ngày mai, em hãy cho cô câu trả lời ”. Thế rồi, cô ra về, tôi cứ đứng sừng sững tại đó một lúc rồi mới về. Đêm đó, tôi trằn trọc thức đêm để suy nghĩ về lỗi lầm của mk, tôi nghĩ sẽ nói với cô như thế nào, rồi tôi quyết tâm nhận lỗi và xin lỗi cô. Sáng hôm sau, khi cô chỉ vừa tới lớp tôi ngay lập tức bước tới cô và nói “Về chuyện hôm qua, em thành thật xin lỗi cô, em đã quá mải mê chơi mà chẳng lo học, xin cô hãy phạt em” Khi tôi nói ra câu này, tôi đã rất sợ hãi, sợ rằng cô buồn vì tôi, sợ cô ghét tôi. Nhưng không, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói “Em nhận lỗi như thế là tốt, ai cũng có những sai lầm em phải chỉnh sửa và hãy hứa với cô rằng đừng phạm phải sai lầm này nữa nhé!” Tôi khóc òa lên vì hối hận, cô như người mẹ hiền vỗ về và an ủi tôi
Thời gian ko dừng lại thế nhưng chuyện ấy giờ đã trở thành kỉ niệm sống mãi trong tôi, dẫu đó là kỉ niệm ko đẹp nhưng ý nghĩa mà nó mang lại cho tôi thì vô cùng đáng nhớ. Đậy chính là một bài học đời kinh nghiệm cho tôi suốt quãng đường đi học. Hôm nay tôi chia sẻ kỉ niệm mà tôi giữ mãi và xem đó là bài học quí giá giúp tôi ngày càng trưởng thành và quyết tâm trong học tập hơn. Hãy giữ lấy nó và xem nó như bài học đáng quý của mk.