Everyone has a place to be born, grow up, grow up, and go away. That place is the hometown. I also have a place that is always in my heart, this land, with parents, grandparents, friends and a childhood filled with the most memorable memories. I love my hometown, I love the people here with full of love.
In my mind, each country has an unmistakable characteristic. People in that countryside, too, have their own personalities and emotions....
My hometown has an immense rice field, a long run, but I have not gone to all. My mother said that it is still far away from this rice field, so I have never dared to go. In the season of rice ripening, the golden color of rice makes me feel like an endless yellow carpet. There are buffaloes diligently grazing on the tall and long dike slopes. There we could lie still and watch the cloudy sky drifting, watch the sun set every time the sun fell down the high mountains.
Dịch:
Mỗi người đều có một nơi để sinh ra, lớn lên, trưởng thành và đi xa. Nơi đó là quê ngoại. Tôi cũng có một nơi luôn ở trong trái tim tôi, mảnh đất này, có cha mẹ, ông bà, bạn bè và một tuổi thơ đầy ắp những kỷ niệm đáng nhớ nhất. Tôi yêu quê hương tôi, tôi yêu con người nơi đây với đầy tình người.
Trong suy nghĩ của tôi, mỗi quốc gia có một đặc điểm không thể nhầm lẫn. Con người ở vùng quê ấy cũng vậy, có những tính cách và cảm xúc riêng.
Quê tôi có cánh đồng lúa mênh mông, chạy dài mà chưa đi hết. Mẹ tôi nói còn xa ruộng này lắm nên tôi chưa dám đi bao giờ. Vào mùa lúa chín, màu vàng của lúa khiến ta như trải một thảm vàng bất tận. Có những chú trâu cần mẫn gặm cỏ trên triền đê cao và dài. Ở đó ta có thể nằm yên nhìn mây trôi, ngắm mặt trời lặn mỗi khi mặt trời buông xuống núi cao...
$\huge\text{#LunarKim}$