“Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần trăng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”
Mười ba câu thơ đầu bài thơ Vội vàng đã là sự bộc lộ mạnh mẽ của tình cảm, cảm xúc của thi nhân trước bức tranh thiên đường trên mặt đất. Ta có thể thấy được niềm khao khát mãnh liệt trong thi nhân qua điệp từ "Tôi muốn". Đó là sự khẳng định rất mãnh liệt khao khát, cảm xúc. Nhũng những ước mơ, mong muốn trong Xuân Diệu lại rất phi lí "tắt nắng, buộc gió". Phi lí ấy đâu phải vì thi nhân mộng tưởng. Vượt lên trên tất cả, nhà thơ của chúng ta khao khát giữ được hương sắc tươi đẹp ở đời. Vì muốn "màu đừng nhạt, hương đừng bay" nên khao khát tưởng chừng phi lí ấy lại hết sức đáng quý, đáng trân. Mở đầu bài thơ là thể thơ ngũ ngôn ngắn gọn, nhịp điệu nhanh tạo nên những tiếng thơ sôi nổi, rạo rực vô cùng, vô tận. Có thể không yêu, không thích được hay sao khi mà thiên nhiên quanh thi nhân đẹp và rực rỡ vô cùng, vô tận:
Của ong bướm này đây tuần trăng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Những gì tươi đẹp nhất của thiên nhiên mùa xuân làm thi nhân, làm con người đều xúc động vô cùng. Ong bướm, hoa, cành tơ, yến anh... Thế giới thiên đường trong Xuân Diệu là thế giới của tình cảm, cảm xúc. Và thế giới ấy thi nhân đâu chỉ giữ cho riêng mình. HƠn cả niềm mong nhớ, hơn cả niềm khao khát, thi nhân muốn đắm mình trong thiên nhiên tươi đẹp, trọn vẹn. Tuần tháng mật ở đây chính là thời gian thiêng liêng, quý giá và đẹp tươi hơn cả. Đặc biệt điệp ngữ 'này đây" được nhà văn sử dụng như một sự khẳng định ,nhấn mạnh về cái đẹp của thiên nhiên, đất trời trong phút giây hiện tại, trong trước mắt này. Thiên nhiên tràn ngập sưc sống với "đồng nội xanh rì, cành tơ phơ phất". Sức sống từng chút từng chút nhân lên và khiến con người thấy được cái đẹp ở đời. Hình ảnh thơ:
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”
Bức tranh mùa xuân hiện lên rực rỡ vô cùng, vô tận. Hình ảnh hàng mi làm ta liên tưởng đến vẻ đẹp sáng trong, vẻ đẹp rực rỡ nơi người con gái. Cái đẹp ấy được nhân lên rực rỡ cùng niềm vui buổi sớm. Thần vui ấy chính là niềm vui mỗi ngày, là niềm hạnh phúc trong lòng người. So sánh trong câu "Tháng giêng ngon như một cặp môi gần" mang lại một phát hiện mới lạ, sáng tạo. So sánh ấy tràn ngập niềm tin yêu, tràn ngập sức sống. Và đặc biệt khi đó là một phát hiện mới lạ, độc đáo của riêng Xuân Diệu. Chọn hình ảnh thơ độc đáo nhu vậy khiến ta có thể cảm nhận được tấm lòng rạo rực trong lòng thi nhân. Và có lẽ vì thế mà hai câu thơ kết như một sự hoài niệm, trân trọng:
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”
Niềm sugn sướng trước thiên đường trên mặt đất bị ngăn cấm, bị dừng bởi một dấu chấm đầy đột ngột trong dòng thơ. Và từ "nhưng" xuất hiện phản ánh thật đún,g thật chính xác ý thơ và tâm trạng thi nhân. Không chờ nắng hạ mới hoài xuân vì ông muốn sở hữu, muốn được gìn giữ sắc xuân ngay cả khi nó đang đẹp, đang sáng trong và rực rỡ nhất.