Câu `1:`
- Biện pháp tu từ: nhân hóa.
`->` Đó là sự trách móc trong lặng im, chính nó đã thức tỉnh lương tâm của con người. Sự "giật mình" chứng tỏ đã ăn năn hối lỗi, tự thấy bản thân sai. Nó cũng nhắc nhở bản thân đừng coi rẻ quá khứ, chỉ sùng bái hiện tại. Nó là sự bừng tỉnh của nhân cách, khiến nhân cách trở nên thuần khiết như ban đầu. Là lời ân hận, chột dạ, trả cho con người sự trong sáng ban đầu.
Câu `2:`
Ở những câu thơ trước, vầng trăng là sự tròn đầy, cho quá khứ nghĩa tình, thủy chung. Còn từ "ánh trăng" ở câu thơ cuối, nó lại là ánh sáng xuyên qua tâm hồn người lính, chiếu sáng một phần suy nghĩ đã không còn. Từ đó giúp người lính nhận ra sai lầm của mình, kéo anh vào quá khứ mà đã bị lãng quên.