Chiều nay mưa lại miên man !
Giọt thương, giọt nhớ vỡ tràn giọt mong
Giọt nào… nhỏ xuống má hồng ?
Giọt nào… nhỏ xuống giữa lòng người thương ?
Trong tuổi thơ tôi, cái khoảnh khắc được khắc sâu trong tâm hồn tôi có lẽ là một cơn mưa$^{(1)}$ . Có thể các bạn nghĩ : mưa thì có gì để nhớ ?$^{(2)}$ Đó là đối với các bạn, còn đối với tôi, mưa như một người bạn tâm giao, chia sẻ nỗi buồn, niềm vui cùng tôi$^{(3)}$ .Mưa rơi tí tách bên khung cửa sổ, mưa rơi từng giọt, từng giọt, kéo thêm những giọt khác cùng rơi$^{(4)}$ . Ánh mắt tôi nhìn xa xa vào một khoảng không vô định nào đấy$^{(5)}$ . Tôi nghĩ về nhưng buổi chiều tắm mưa, để hoà hợp vào thiên nhiên, cảm giác giọt mưa rơi vào tay, vào đầu, vào quần áo sao lại đáng nhớ thế $^{(6)}$ . Thông thường, nhắc đến mưa, người ta sẽ nghĩ đến một cảnh buồn đượm, nhưng đối với tôi, bất kì khoảnh khắc vui buồn nào cũng có mưa$^{(7)}$ . Tôi yêu mưa như yêu chính bản thân mình$^{(8)}$ . Mưa tạnh rồi$^{(9)}$ . Tôi sực tỉnh, nhìn lên bầu trời trong lành kia, ngắm nhìn ánh nắng cầu vồng mà lòng nghĩ :" Mưa sao nhanh tạnh thế ?"$^{(10)}$ . Tôi vẫn muốn ở cùng mưa, ngắm nhìn nó, hoà nhịp vào nó, bởi lẽ đó chính là tuổi thơ tôi$^{(11)}$ .