Hai câu khép lại bài thơ "Tự tình" (II) đã sử dụng biện pháp điệp từ 'xuân" và từ ngữ tăng tiên "mảnh tình-san sẻ-tí con con". Xuân vừa có nghĩa là mùa xuân, vừa có nghĩa là tuổi xuân của con người. Sự trở lại của mùa xuân đồng nghĩa với sự ra đi của tuổi xuân. Không những thế, mảnh tình đã bé nay lại còn phải san sẻ nên chỉ còn tí con con. Nhân vật trữ tình cảm nhận sâu sắc về thời gian kéo theo nỗi đau về thân phận, nên đọng lại trong hai câu cuối là nỗi ngao ngán chán chường bi thương trước duyên phận éo le. Đây cũng chính là nỗi đau chung của những người con gái trong XH xưakhi hạnh phúc chỉ là chiếc chăn quá hẹp. Đây chính là giá trị nhân văn của tác phẩm. Hia câu cuối giàu sức sống đồng thời thể hiện tâm trạng phẫn uất quyết vượt lên số phận khát khao hạnh phúc nhưng cuối cùng vẫn đọng lại là một tấn bi kịch đau đớn xót xa.