Câu 1:
Phương thức biểu đạt chủ yếu là biểu cảm
Câu 2:
Nội dung chính của bài thơ: Bằng sự trải nghiệm cuộc sống, với một tâm hồn giàu duy tư trăn trở trước lẽ đời, Nguyễn Khoa Điềm đã thức nhận được mẹ là hiện thân của sự vun trồng bồi đắp để con là một thứ quả ngọt ngào, giọt mồ hôi mẹ nhỏ xuống như một thứ suối nguồn bồi đắp để những mùa quả thêm ngọt thơm. Quả không còn là một thứ quả bình thường mà là “quả” của sự thành công, là kết quả của suối nguồn nuôi dưỡng. Những câu thơ trên không chỉ ngợi ca công lao to lớn của mẹ, của thế hệ đi trước với thế hệ sau này mà còn lay thức tâm hồn con người về ý thức trách nhiệm, sự đền đáp công ơn sinh thành của mỗi con người chúng ta với mẹ.
Câu 3:
-Biện pháp tu từ chủ yếu được sử dụng trong hai câu thơ:
+ Nhân hóa: bí và bầu cũng “lớn”
+ Đối lập: lớn lên-lớn xuống
-Tác dụng: “Bí và bầu” là thành quả lao động “vun trồng” của mẹ; “Con” là kết quả của sự sinh thành, dưỡng dục, là niềm tin, sự kỳ vọng của mẹ
=> Mạnh mẽ hi sinh thầm lặng và công lao trời bể của mẹ, đồng thời thể hiện sự thấu hiểu và lòng biết ơn sâu sắc của nhà thơ đối với mẹ.
Câu 4:
Câu thơ
“ Tôi hoảng sợ, ngày bàn tay mẹ đau Mình vẫn còn một quả không xanh”
bằng nghệ thuật nói giảm nói tránh "mỏi ”và biện pháp ẩn dụ“ quả không xanh ”, tác giả thể hiện Lo lắng tin tưởng, hoảng sợ khi nghĩ đến một ngày tuổi đã có tuổi mà mình vẫn chưa đủ khôn lớn, trưởng thành, vẫn là “một quả non xanh”, không thể thành “trái chín” mẹ mong đợi.Qua lời tâm sự của tác giả khi nghĩ về mẹ, tự trong lòng mỗi người chúng ta nâng lên xin kính yêu vô hạn đối với cha mẹ và mỗi người đều phải sống sót để xứng đáng với công việc sinh thành, giáo dục mẹ cha.