Bài thơ Mùa xuân nho nhỏ là tâm sự, là tiếng lòng, là ước muốn cuối cùng của nhà thơ, ước vọng hóa thân cỉa ông được thể hiẹn rất rõ qua hai khổ thơ 4 và 5 trog tác phẩm. Cuối đời, ông muốn hóa thân vào những vật giản dị nhất để cống hiến cho Tổ quốc. Nhà thơ muốn làm một “con chim” hót gọi xuân về, làm “một cành hoa” đẹp tạo hương sắc cho vườn hoa cuộc đời, làm một “nốt trầm” thầm lặng trong bản hòa ca thanh bình của đất nước. Đó là lối sống chân thành, tận trung với đất nước, với nhân dân. Những ước nguyện đơn sơ mà hết sức ý nghĩa. Tác giả muốn mình hòa vào mùa xuân chung của cả dân tộc. Thanh Hải đúc kết tất cả những mong ước của mình thành “Một mùa xuân nho nhỏ - Lặng lẽ dâng cho đời”. “Mùa xuân nho nhỏ" mang nghĩa ẩn dụ cho khao khát cống hiến phần tươi đẹp nhất của mình cho cuộc đời chung. Điệp từ “dù” kết hợp hoán dụ “tuổi hai mươi”, “khi tóc bạc” làm cho người đọc không chỉ xúc động trước một giọng thơ ấm áp mà còn xúc động trước lời tâm sự thiết tha của một con người đã từng trải qua hai cuộc kháng chiến, đã cống hiến trọn cuộc đời và sự nghiệp cho cách mạng. Tác giả còn chỉ muốn cống hiến hết sức mình một cách thầm lặng, khôgn khoa trươnh. Chao ôi, khát khao của tác giả thật cao đẹp và đáng ngưỡng mộ. Bằng giọng điệu chân thành, tha thiết Thanh Hải đã cho thấy khát vọng tuyệt đẹp của một con người.