Giữa lúc phần đông các thi sĩ Thơ mới đang than thở sướt mướt với tình yêu tuyệt vọng, với mối sầu cô đơn, Quê hương của Tế Hanh cất lên một tiếng nói khỏe khoắn khác lạ. Đến với Quê hương của Tế Hanh, ta đến với cái làng chài ven biển giữa cù lao bốn bề sông nước và vẻ đẹp vừa chân chất, mộc mạc, vừa hùng tráng, thiêng liêng của người dân lao động nơi đây:
Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng,
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá,
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã,
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang,
Cánh buồm giương to như mảnh hồn làng,
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió.
(Quê hương, Tế Hanh)
Lời thơ như băng băng về phía trước, như muốn rướn lên cao bao la cùng với con thuyền, với cánh buồm! Các hình ảnh so sánh đậm màu sắc hùng tráng hiếm thấy trong Thơ mới lãng mạn.Hình ảnh chiếc thuyền vốn thân thiết gắn liền với cuộc sống lao động nay dưới ngòi bút miêu tả đầy đặc sắc của tác giả , chiếc thuyền hiện lên đầy khỏe khoắn, hùng tráng mang tầm vóc vũ trụ , chiếc thuyền có thể vượt muôn trùng khơi , mạnh mẽ vượt qua trường giang. Mặc cho sóng to , gió lớn , nhưng cánh buồm của những người chài vẫn rướn thân trắng kiêu hãnh, vượt qua mọi khó khăn, cản trở mang về những mẻ cá to. Và Tế Hanh đã phải cảm nhận cuộc sống làng quê thiết tha đến mấy nên mới có thể liên tưởng: "Cánh buồm giương to như mảnh hồn làng". Bao nhiêu trìu mến thiêng liêng, bao nhiêu hi vọng mưu sinh của người lao động đều được gửi gắm vào đây.