Kính gửi .....
con tên ...,lớp...,trường...
Đầu tiên, Covid-19 đã giúp con nhận thức được giá trị của thời gian. Trong cuộc sống, chắc hẳn có nhiều người luôn lấy lý do rằng còn nhiều thời gian để thực hiện việc này, việc kia nên họ thường trì hoãn công việc mà mình muốn làm. Chỉ khi đại dịch bùng phát và cướp đi tính mạng của rất nhiều người trong phút chốc, thời gian mà chúng ta nghĩ vẫn nhiều rồi đến lúc nào đó sẽ chẳng còn, con người mới nhận ra sự sống và thời gian thật sự quá ngắn ngủi. Từ đó, con biết trân trọng thời gian hơn, biết cố gắng để sống hết cuộc đời đáng sống của mình. Bố biết không, ở nhà, ngoài thời gian học và ôn tập để không quên kiến thức, anh và con còn giúp mẹ dọn nhà, trang trí nhà cửa đón Tết bằng những dây đèn lấp lánh bố mua. Mẹ cũng ân cần dạy con cách làm một số món ngon. Đến tối, ba mẹ con cùng ngồi xem phim với nhau, con còn nhổ tóc bạc cho mẹ nữa. Mẹ con con cũng có nhiều phút giây bên nhau hơn. Con nhận thấy rằng, con có một cuộc sống gia đình hạnh phúc và vô cùng ý nghĩa.
Bài học thứ hai mà con học được là bài học về tình người. Giữa tình hình dịch bệnh như thế này, các chiến sĩ áo trắng đã phải ngày đêm thức trực ở bệnh viện, chữa bệnh từ người này đến người khác rất vất vả. Các chú bộ đội, công an như bố cũng phải đi xa nhà để chống dịch. Các anh chị thanh niên cũng cống hiến không ít cho đất nước, anh chị đã vẽ tranh hay viết thư tuyên truyền để cổ động mọi người trong việc chống dịch này. Và con cũng vậy, con sẽ góp chút tiền lẻ của mình vào đó. Đó là bài học về tình người mà con học được.
Hãy cẩn trọng để giữ cho bản thân và những người thân yêu của quý vị không bị lây nhiễm. Chúng ta
biết cách làm điều đó – bằng biện pháp vệ sinh cơ bản như rửa tay, che miệng khi ho, không chạm vào
mặt và tránh xa người khác khi quý vị bị bệnh. Ngoài ra, chúng ta đã thực hiện một biện pháp gọi là
“giãn cách xã hội” - điều này nghĩa là cách xa người khác ít nhất 6 foot nếu quý vị không mặc bất kỳ
thiết bị bảo hộ nào, chấm dứt các cuộc tụ họp lớn, khuyến khích làm việc từ xa tại nhà và đóng cửa
trường học.
Sự thay đổi này trong cuộc sống của chúng ta đã phá vỡ thói quen, hoạt động và khả năng tự do di
chuyển và làm những việc chúng ta muốn làm. chúng ta, với tư cách là một cộng đồng, có trách
nhiệm là loại bỏ vi-rút này. Vi-rút cần chúng ta để lây lan bởi vì nó không thể tự làm điều đó. Nếu tất cả
những người mắc vi-rút hoặc đã tiếp xúc với vi-rút tránh xa những người khác, thì sẽ không có ai lây
nhiễm và vi-rút không tồn tại được. Miễn là mọi người tuân thủ các hướng dẫn và chúng ta không cho
phép vi-rút lây nhiễm cho người khác, thì sự gián đoạn chỉ diễn ra trong thời gian ngắn nhất mà thôi