Tấm lòng nhân hậu của Lão Hạc thể hiện qua nỗi đau đớn, dằn vặt khi bán cậu Vàng.Lão Hạc sống cô đơn từ cái ngày cậu con trai phẫn chí bỏ đi đồn điền cao su.Vợ lão đã chết từ lâu,giờ thằng con lão lại sinh ra thế,lão đành ngậm ngùi trầm lặng sống cùng con chó Vàng,kỷ vật duy nhất mà đứa con để lại trước khi đi.Ấy vậy mà cái niềm an ủi duy nhất ấy,lão cũng không có quyền giữ. Nhà văn miêu tả tỉ mỉ, cụ thế tâm trạng của Lão qua nét mặt, qua cử chỉ "cười như mếu", "đôi mắt ầng ậng nước", "ép cho nước mắt chảy ra,"hu hu khóc",... Các yếu tố miêu tả gợi lên được sự đau khổ, giằng xé nội tâm của nhân vật. Nếu trước khi bán cậu Vàng, Lão trò chuyện, tâm sự với cậu Vàng tất cả những vui buồn, day dứt trong lòng thì bây giờ Lão thấy hối hận, day dứt khi đã bán đi con chó mà Lão xem như con của Lão. Con Chó Vàng trở thành người bạn, người con, người thân, tạo động lực, niềm vui cho cuộc sống nghèo khổ của lão . Nỗi đau của lão khiến ông giáo còn cảm thấy “không xót xa năm quyển sách như trước kia". Dù là trong hoàn cảnh nghèo đói, tình yêu thương của Lão Hạc dành cho cậu Vàng thật đáng trân trọng , bộc lộ được tấm lòng trân trọng đáng quý.